Gần đây ông ta cũng liên lạc với Vương Quế Sinh. Vương Quế Sinh luôn miệng dặn dò ông ta, không được nhúng tay vào chuyện liên quan đến Vương Văn Quảng. Hơn nữa còn bảo ông ta yên tâm rằng nông trường Thanh Hòa không phải là nhà tù nên sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, nhiều nhất cũng chỉ chịu khổ và chịu phạt một chút. Nếu như nhúng tay vào sẽ bị kẻ có ý đồ lôi ra rêu rao. Bản thân Vương Giá Hiên đã từng đi du học, đây đã là vấn đề lớn rồi, nếu tuổi cao như vậy rồi còn bị điều xuống thì thật sự là mất nhiều hơn được.
Do đó, cho dù Tào Lệ Quyên có mắng mỏ khó nghe như thế nào, ông ta cũng không để tâm, càng không bị lay động.
Người già tham lam hưởng thụ, Vương Giá Hiên thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu một ngày ông ta không được trồng hoa, mỗi ngày đều không được ăn thịt hơn nữa còn phải ra đồng làm ruộng. Đừng nói thân thể hiện tại của ông ta không chịu nổi cuộc sống khổ cực này, cho dù ông ta có thể chịu đựng thì cũng không sống nổi một ngày!
Ông ta còn như vậy, đại tiểu thư như Tào Lệ Quyên lại càng không thể.
Tào Lệ Quyên trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận khi gói đồ lớn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng không thể chuyển đến. Không còn cách nào khác, bà ta chỉ có thể nhân lúc đồng nghiệp ở bệnh viện đến thăm mình, lén nói chuyện này ra. Nhưng lúc bà ta ngỏ ý muốn nhờ người mang đồ đến thì mọi người đều ngầm từ chối.
Tục ngữ có câu việc thiện không vượt khỏi cửa, việc ác lan xa ngàn dặm. Bây giờ bên bệnh viện cũng đều biết con trai của bà ta là phần tử phá hoại giai cấp tư sản, đã bị điều xuống nông trưởng để lao động cải tạo.
Các bệnh viện cũng như các đơn vị khác đều có rất nhiều người bị điều xuống, bây giờ để tự bảo vệ mình, vừa nghe thấy việc liên quan đến phạm nhân bị điều đi đều tự động tránh xa.
Tào Lệ Quyên không ngờ rằng tình cảm của con người bây giờ lại lạnh lẽo như vậy. Không còn cách nào khác, bà ta tranh thủ lúc Vương Giá Hiên ra ngoài mua hoa, một mình chống nạng đến nhà họ Quý.
Cũng thật trùng hợp, đơn vị của Quý Đông đang thay ca nghỉ ngơi, anh ta đang đọc sách trong phòng. Tào Lệ Quyên kể lại chi tiết đầu đuôi câu chuyện một lượt, sau đó làm phiền anh ta đi một chuyến nữa. Nhưng nào ngờ người luôn nổi tiếng là tốt bụng như Quý Đông lại từ chối ngay lập tức. Anh ta hờ hững nói: “Dì Tào, hôm nay cháu quả thực không có thời gian, ngày mai công việc cũng rất bận rộn, không đi được!”
Tào Lệ Quyên tức giận đến tim đau nhói tại chỗ, bà ta không ngờ chuyện đơn giản như vậy lại khó làm như thế sao? Quý Đông này vừa nhìn đã biết lười biếng, cũng không biết đang đọc sách gì, có thể có chuyện gì chứ? Bà ta thực sự rất tức giận, đi tìm ông Quý nói chuyện.
Cuối cùng Quý Đông bị cha ép không thể không đến nhà Triệu Trân Trân một lần nữa.
Nhưng lần này đã định trước là phải tốn công vô ích. Lần này đừng nói là vào nhà, ngay cả sân cũng không vào được, cửa lớn đóng chặt, còn chốt bằng ổ khóa rõ to.
Quý Đông cảm thấy dì Tào là người rất khó đối phó nên do dự vài phút rồi gõ cửa nhà hàng xóm.
Nhà ăn của trường đang trong kỳ nghỉ, chị Lưu ở nhà một mình, chị ta có đôi mắt sắc bén, hơn nữa rất quan tâm đến chuyện của hàng xóm xung quanh. Sau khi nhìn một lượt, nhận ra người đàn ông trước mặt đã từng gửi đồ cho Triệu Trân Trân nên rất nhiệt tình mời Quý Đông vào nhà, rót một bát nước nóng cho anh ta.
Quý Đông còn chưa kịp hỏi chuyện trong nhà Triệu Trân Trân, chị Lưu đã hỏi từng câu từng câu biết rõ đơn vị công tác, tuổi tác, thậm chí cả tình trạng hôn nhân của anh ta.
Đợi sau khi hỏi những câu này xong, chị Lưu mới nói: “Đồng chí Quý Đông, anh đến tìm Trân Trân có chuyện gì vậy?”
Dì Tào đã đặc biệt dặn dò không thể tùy tiện kể chuyện được giao, nên Quý Đông không trả lời câu hỏi này mà hỏi: “Chị Lưu, em Triệu chưa tan làm sao?