Hay là ra ngoài có việc không ở nhà? Nếu ra ngoài thì bao giờ về?”
Tổ công tác của trường cũng đang trong kỳ nghỉ, chị Lưu biết điều đó, hơn nữa chị cũng biết Triệu Trân Trân đã ra ngoài bởi vì từ hôm qua đến hôm nay nhà của cô vẫn luôn khóa cửa. Nhưng Triệu Trân Trân đi đâu và khi nào về thì chị ta thực sự không biết.
Tuy nhiên, theo chị Lưu suy nghĩ, Vương Văn Quảng đã bị điều đi rồi, sắp tết rồi cô và bọn trẻ còn có thể đi đâu chứ, nhất định là đến nhà ông bà nội bọn trẻ. Mấy hôm trước chị ta nhìn thấy hai vợ chồng nhà họ Vương đã từng đến đây một lần, mang theo một túi lớn, nhất định chứa đầy đồ ăn ngon.
Do đó chị ta cười nói: “Cậu nói Trân Trân hả, cô ấy đưa bọn trẻ về nhà cha mẹ chồng đón tết rồi, chắc là trước tết không về nhà đâu. Nếu cậu có việc gì thì cứ nói với tôi, đợi cô ấy quay về tôi sẽ nói với cô ây!”
Quý Đông có chút thất vọng, xem ra chị Lưu này không biết chuyện, vậy nên anh ta đứng lên nói lời tạm biệt.
Chị Lưu nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta một lúc rồi bĩu môi.
Thực sự không ngờ hiệu phó Vương mới bị điều đi được vài tháng mà Triệu Trân Trân đã tìm được một người đàn ông mới. Hơn nữa điều kiện của người đàn ông này thật sự rất tốt! Trong lòng chị ta vừa khinh bỉ vừa có chút đố kỵ.
Quý Đông quay về kể lại sự tình, Tào Lệ Quyên lập tức đoán rằng Triệu Trân Trân đã đến nông trường thăm con trai. Mặc dù rất tiếc nuối vì những thứ mình đã chuẩn bị không mang đi được, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút yên tâm. Cũng vì vậy, đêm giao thừa mặc dù chân vẫn chưa hết sưng vẫn phải nhờ chồng phụ giúp, nhưng bà ta đích thân vào bếp chuẩn bị một bàn tiệc giao thừa thịnh soạn.
Tuy nhiên mãi đến tận lúc trời trời tối, Triệu Trân Trân cũng không mang mấy cháu đến.
Hai vợ chồng già đợi đến tám giờ tối, xác nhận không có ai tới, bèn hâm nóng lại những món ăn nguội lạnh và bắt đầu ăn. Vương Giá Hiên còn đỡ, mặc dù nhớ cháu nhưng cũng không ảnh hưởng tới bữa ăn. Hơn nữa Tào Lệ Quyên nấu ăn rất ngon, mấy món ăn trên bàn cũng rất lâu rồi không được ăn, cho nên ông ta ăn rất ngon miệng.
Nhưng Tào Lệ Quyên thì khác, bà ta ôm một bụng tức giận không thể xả ra, nhìn thấy bộ dáng của chồng lại càng tức không làm gì được. Bà ta ăn được vài miếng liền buông đũa xuống, cau mày nói: “Con bé Triệu Trân Trân này thật là không có lương tâm. Mấy ngày trước mang đồ đến một câu cảm ơn cũng không nói thì thôi đi. Cô ta đi thăm Văn Quảng, chẳng nhẽ không thể nói cho chúng ta sao? Hơn nữa hôm nay là đêm giao thừa, mấy năm nay dù không muốn nhưng không phải cô ta vẫn cùng Văn Quảng đưa bọn nhỏ đến đây sao? Bây giờ Văn Quảng không có ở nhà, cô ta thật sự không nể mặt một chút nào! Đúng là người đi trà lạnh, nếu như Văn Quảng còn ở đây, cho dù cho Triệu Trân Trân mười lá gan cô ta cũng không dám làm vậy!”
Vương Giá Hiên đương nhiên cũng rất không vui, nhưng ông ta cũng không quá để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này. Vẫn ung dung ăn xong cơm, thậm chí còn tự tay bóc mấy con tôm bỏ vào bát vợ, nói: “Được rồi, đừng tức giận nữa. Nếu chúng không đến thì chúng ta ăn! Mau ăn đi, đã sống đến tầm tuổi này rồi, không còn điều gì quan trọng bằng sức khỏe!”
Nửa câu sau vốn dĩ là lời mà bác sĩ Tào Lệ Quyên thường nói với những người khác.
Bà ta lại thở dài, nói: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy Văn Quảng của chúng ta là đáng thương nhất. Hiện giờ Quế Sinh chức vụ cao như vậy, nếu như chú ấy giúp đỡ, chắc chắn có thể thả Văn Quảng ra.”
Vương Giá Hiên lắc đầu nói với vợ: “Lệ Quyên à, thế mà bà cũng đã từng làm lãnh đạo cơ đấy, bà đúng là người trong cuộc thì rối rắm mà. Bà suy nghĩ thử xem, nhiều người bị điều xuống cùng Văn Quảng như vậy, rất nhiều người có vấn đề giống như nó, đó là đều có xuất thân du học.