Nếu như Quế Sinh tìm người thả nó ra, đại học Bình Thành cũng sẽ không phục chức cho nó, vậy thân phận của nó là gì? Hơn nữa nhiều người như vậy, dựa vào đâu chỉ có một mình nó được thả ra? Nếu như có người tiếp tục tố cáo, vậy chẳng phải là vẫn bị điều đi tiếp sao?”
Tào Lệ Quyên thực sự cũng hiểu đạo lý này, bà ta cúi đầu không nói gì.
Vương Giá Hiên phát hiện thức ăn trên bàn hầu như đã nguội lạnh, lo lắng vợ ăn vào sẽ khó chịu nên vào nhà bếp hâm lại hai bát sủi cảo nóng hổi, đặt một bát trước mặt vợ rồi nói: “Lệ Quyên, bà đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, hôm nay đã là ba mươi tết rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi!”
Mùng hai tết, cả nhà Vương Văn Mỹ về nhà ngoại. Tào Lệ Quyên cuối cùng cũng có người tâm sự, đem chuyện của Triệu Trân Trân ra phàn nàn một hồi.
Vương Văn Mỹ cảm thấy em dâu quả thực không dễ dàng. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn dĩ đã không tốt, đặc biệt là Tào Lệ Quyên vẫn luôn xem thường Triệu Trân Trân. Cô ta bị kẹp ở giữa cũng có chút khó xử, suy nghĩ mấy chục giây mới cười nói: “Nông trường Thanh Hòa mà Văn Quảng bị điều đi cách công xã Anh Đào không xa, nhà mẹ của Trân Trân ở công xã Anh Đào, có phải con bé vẫn chưa trở về không?”
Tào Lệ Quyên sửng sốt một chút, loại chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra.
Nếu như vậy, bà ta thực sự đã đổ oan cho người ta rồi!
Thời gian sum họp luôn quá ngắn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, không biết từ lúc nào đã quá mười giờ.
Chu Thục Bình nấu một nồi sủi cảo thịt lớn, múc đầy hai đĩa rồi bưng ra cho những người bảo vệ trẻ tuổi đi cùng, còn nhiệt tình nói: “Các cậu không cần khách sáo, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi!” Hai người bảo vệ bình thường ở nông trường cũng không được ăn thịt, vừa rồi ăn hết một nồi canh bắp cải thịt băm lớn, giờ lại thấy còn có sủi cảo nóng hổi, họ đều tươi cười vô cùng lịch sự.
“Cảm ơn thím rất nhiều!”
Mặc dù hai người này ngại ngùng không thúc giục, nhưng trưởng nông trường Lý đã nói với Triệu Trân Trân, mười một giờ nông trường sẽ bị khóa từ bên trong. Nếu để người khác phát hiện Vương Văn Quảng về không kịp, bị cấp trên truy cứu trách nhiệm thì anh sẽ bị coi là cố gắng trốn thoát.
Nếu như vậy, Vương Văn Quảng không còn là lao động cải tạo bình thường mà sẽ trở thành phạm nhân thực sự. Sự khác biệt này quá lớn!
Triệu Trân Trân nhìn chằm chằm chống ăn hết nửa đĩa sủi cảo, lại lo lắng nhìn đồng hồ treo tường.
Nếu có thể, cô thực sự hy vọng thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.
Vương Văn Quảng ăn xong sủi cảo lại húp thêm nửa bát canh, mỉm cười với vợ và trìu mến thì thầm mấy câu gì đó. Sau đó đứng dậy và chúc Tết ông bà hai, lại chúc tết chú thím, trịnh trọng nói lời cảm ơn, cuối cùng mỉm cười với bốn đứa trẻ và nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo, cha phải đi rồi. Nhớ lời cha dặn, nhất định phải nghe lời mẹ nhé!”
Vương Kiến Quốc đang húp canh sủi cảo, kinh ngạc đến nỗi sút thì làm đổ bát. Thằng bé vội vàng nói: “Cha! Cha đã rời khỏi nông trường rồi còn phải quay lại sao? Ở đó không tốt! Nhà nát người lạ, hơn nữa cha cũng không được ăn no! Cha, cha về nhà cùng chúng con có được không?”
Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của thằng bé mang theo vài phần thỉnh cầu.
Vương Kiến Dân cũng vội vàng nói: “Cha! Cha quay về đi, một mình mẹ rất mệt. Từ khi cha đi, mẹ không còn cười nhiều nữa. Hơn nữa mẹ không có tiền mua đồ, e rằng một mình không nuôi nổi bốn đứa chúng con!” Đây là điều cậu bé lo lắng nhất trong thời gian gần đây.
Triệu Trân Trân cảm thấy hơi xấu hổ, mỉm cười xoa đầu con trai lớn và nói: “Kiến Dân con nói linh tinh gì vậy. Mẹ có tiền, có thể nuôi bốn đứa các con, về nhà mẹ sẽ tính toán cho con nghe xem chúng ta có bao nhiêu tiền nhé, được không nào?”
Vương Kiến Dân vẻ mặt ủ rũ rất không hài lòng.
Vương Kiến Xương nhìn cha, lại nhìn mẹ, cau mày hỏi: “Cha, cha thực sự phải đi sao?”