Vương Văn Quảng cười với thằng bé rồi gật đầu.
Không ai ngờ rằng thằng nhóc Tiểu Kiến Xương năm tuổi vừa nghe thấy vậy thì đã bật khóc nức nở, thằng vừa khóc, Tiểu Kiến Minh một tuổi cũng gào khóc theo.
Trong lòng Triệu Trân Trân cũng rất buồn, nhưng thấy Vương Kiến Quốc cũng sắp khóc theo, cô không thể không nén lòng lớn tiếng nói: “Kiến Xương không được khóc! Nếu con còn khóc, lần sau đến thăm cha mẹ sẽ không cho con đi đâu!”
Vương Kiến Xương chưa từng thấy mẹ mình hung dữ như vậy, thằng nhóc há miệng lại muốn khóc, Triệu Trân Trân lườm thằng nhóc một cái rồi lại nói: “Kiến Xương, con đã năm tuổi rồi, đã lớn rồi không thể khóc nhiều như vậy. Nếu con còn khóc một tiếng nữa, mẹ đã nói là làm, lần sau sẽ không cho con đi!”
Vương Kiến Xương thút thít vài tiếng rồi thực sự không khóc nữa. Anh trai không khóc, Tiểu Kiến Minh đang được Triệu Trân Trân ôm trong lòng rất nhanh cũng không khóc nữa.
Vương Văn Quảng thấy cảnh này thì vô cùng đau lòng, anh sải chân bước nhanh ra ngoài.
Mãi đến khi đi tới đầu ngõ, anh mới quay người nói với vợ con: “Mọi người quay về đi!”
Không ngờ, Vương Kiến Dân luôn nghe lời nhất lại đột nhiên chạy tới, nắm lấy tay áo cha nói: “Cha ơi, cha đừng đi có được không?”
Vương Kiến Quốc nắm lấy tay áo còn lại của anh, cũng nói: “Cha đừng đi mà!”
Vương Kiến Xương vừa bị mẹ trách mắng, lúc này không dám đi qua, nhưng vẫn tròn xoe mắt nhìn cha.
Vương Văn Quảng cúi xuống ôm hai đứa con trai của mình, nhỏ giọng nói: “Kiến Dân, Kiến Quốc, cha có thể nhờ các con giúp một việc được không?”
Hai đứa trẻ sững sờ, vô cùng tò mò vểnh tai lên.
Sau khi an ủi bốn đứa trẻ, Vương Văn Quảng và hai bảo vệ vội vã chạy một đường, cuối cùng cũng đến nông trường trước mười một giờ.
Vốn dĩ Triệu Trân Trân dự định đợi đến khi thời tiết ấm lên mới bắt đầu chuẩn bị chuyển công tác, nhưng lần này mang bọn trẻ đến thăm, tình trạng sức khỏe của Vương Văn Quảng khiến người ta lo ngại. Quá trình trưởng thành của bọn trẻ quả thực không thể thiếu vắng người cha, dù rằng mỗi tuần đưa bọn trẻ đến thăm cha một lần cũng được.
Vừa hay hôm sau phó xã trưởng Tôn đến chúc tết, cô đã nói chuyện này.
Phó xã trưởng Tôn nghe vậy thì cười lớn, ngay lập tức đồng ý.
Quả là trùng hợp khi vốn dĩ một chính quyền cấp cơ sở như công xã Anh Đào từ trước đến giờ đều là người nào việc ấy. Nhưng mấy ngày trước, văn phòng vừa mới thuyên chuyển một cán sự tuyên truyền, phía trên chưa điều người đến, nội bộ bọn họ cũng vẫn chưa chọn được ứng cử viên thích hợp. Trước đó Triệu Trân Trân là chủ tịch công đoàn của xưởng bông nhà nước Bình Thành, hiện giờ lại là tổ phó tổ công tác ở trường đại học. Mặc dù làm một cán sự thì có chút đại tài tiểu dụng, nhưng công xã cũng không có chức vụ nào khác cho cô.
Triệu Trân Trân rất hài lòng, lập tức nói: “Cán sự tuyên truyền rất tốt, chủ tịch công đoàn đại học của chúng tôi trước đây cũng làm cán sự ở huyện!”
Phó xã trưởng Tôn gật đầu, nói: “Cháu gái! Ai cũng sẽ có lúc gặp trở ngại khó khăn, chỉ cần cắn răng chịu đựng thì khó khăn nào cũng có thể vượt qua!”
Triệu Trân Trân gật đầu dứt khoát.
Theo phong tục của xã Anh Đào, mùng hai mùng ba tết là ngày con gái lấy chồng về nhà mẹ đẻ. Triệu Trân Trân không thể không về một chuyến. Nhưng lần này cô không mang bọn trẻ về mà gửi bốn đứa trẻ cho thím Chu Thục Bình, hai bàn tay không về nhà mẹ đẻ.
Quả nhiên đúng như cô tưởng tượng, cha mẹ nhăn mặt, sắc mặt của những người khác cũng không ưa nhìn cho lắm.
Chu Gia Anh thậm chí còn nói: “Trân Trân, sau này không có việc thì con ít về nhà đi! Mặc dù Hậu Tân đã bị sa thải, nhưng Hậu Lễ vẫn đang làm việc ở xưởng bông nhà nước. Thằng bé này cũng rất có chí, muốn tìm vợ thành phố. Nếu như để mọi người biết dượng của nó là phạm nhân lao động cải tạo, vậy nói không chừng sẽ hỏng mất!”