Triệu Trân Trân gật đầu, xoay người ra khỏi nhà.
Trong lòng cô sảng khoái lạ thường, bước nhanh như bay, mãi đến khi ra khỏi thôn mới dừng lại, quay đầu nhìn sau đó không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Chắc hẳn mẹ cô - Chu Gia Anh không đoán được rằng cô đã mong chờ ngày này từ lâu .
Các đơn vị bình thường khác ở Bình Thành đã đi làm từ mùng tám tháng giêng, nhưng tổ công tác của Triệu Trân Trân làm việc trong trường đại học, đương nhiên kỳ nghỉ cũng sẽ đồng bộ với trường học. Kỳ nghỉ tết được kéo dài đến tết Nguyên Tiêu, mười sáu tháng giêng mới phải đi làm lại. Quy trình điều động công việc bình thường là sau khi đơn vị tiếp nhận đồng ý, Triệu Trân Trân chỉ cần viết một báo cáo cho tổ trưởng Trần, sau đó tổ trưởng Trần sẽ xin ý kiến với cấp trên. Sau khi được trả lời thì cô có thể cầm hồ sơ của mình đi đến đơn vị tiếp nhận để trình diện.
Nhưng trong lòng Triệu Trân Trân rất nôn nóng. Suy nghĩ đến việc lãnh đạo ngày đầu tiên đi làm sẽ mở họp hàng ngày, cô ăn cơm trưa xong thì gửi con cho chị Quách, bản thân thì xách túi đến tòa thị chính.
Đương nhiên bây giờ cô làm việc trong tổ công tác của trường đại học, không thể đi tìm tổ trưởng Trần nữa. Lãnh đạo lớn nhất của tổ công tác chính là trưởng ban Trương, vì vậy cô đi thẳng đến phòng làm việc của trưởng ban Trương.
Vừa sang năm mới nên tòa thị chính không bận rộn lắm. Trưởng ban Trương đang thưởng thức trà xanh tự chế mang từ quê lên, nhìn thấy Triệu Trân Trân đến cảm thấy có hơi bất ngờ, nhưng vẫn cười nói: “Đồng chí Tiểu Triệu đến đó à, mau ngồi xuống đi!” Rồi đích thân rót cho cô một ly trà mới vừa pha.
Buổi sáng Triệu Trân Trân không nấu cơm, bánh nướng mua bên ngoài hơi mặn, cô bưng ly lên uống một hơi hết nửa chén rồi cười nói: “Trà này ngon thật, có chút vị ngọt!”
Bản thân trưởng ban Trương rất tâm đắc đối với chuyện thưởng thức trà. Chỉ với cách uống ban nãy của Triệu Trân Trân, vừa nhìn đã biết là không có nghiên cứu, đoán chừng đồng chí nữ này uống một chén trà Cao Mạt cũng sẽ nói là ngon, khát thì uống trà gì cũng ngon! Nhưng mà anh ta cũng không vạch trần mà cười nói: “Là tự làm ở nhà đấy, nếu như cô thích uống thì lát nữa lúc đi sẽ tặng cô một ít!”
Triệu Trân Trân uống hết nửa chén trà còn lại, khoát tay từ chối nói: “Nói thật lòng thì tôi không có nghiên cứu về cái này, đừng lãng phí trà ngon của lãnh đạo!”
Trưởng ban Trương khẽ mỉm cười hỏi: “Làm việc ở tổ công tác cảm thấy như thế nào? Hồ sơ cá nhân của cô còn ở công đoàn của trường đại học, dựa theo lệ cũ thì thời gian điều chuyển tạm thời dài nhất là nửa năm. Nếu như cô muốn ở lại tổ công tác thì tôi sẽ kêu tổ trưởng Trần chuyển hồ sơ đến đây. Còn nếu cô muốn quay về công đoàn thì đương nhiên cũng có thể.”
Mặc dù nói như thế, nhưng Triệu Trân Trân đã nghe ngóng từ Lý Tuệ Hoa rồi. Công đoàn của bọn họ không giống như trước nữa. Bởi vì tập san rất thành công, trở nên rất hấp dẫn. Sau khi cô bị điều đi thì rất nhiều người đã để mắt đến. Mặc dù hồ sơ của Triệu Trân Trân còn chưa chuyển đi nhưng đã có một người mới bối cảnh rất mạnh đến trình diện.
Nói cách khác là e rằng cô không về công đoàn được nữa.
Triệu Trân Trân cười nói: “Làm việc ở tổ công tác rất tốt, năm ngoái còn được thăng chức thành tổ phó, cám ơn lãnh đạo đã dìu dắt. Chỉ là…”
Cô nói đến đây thì dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Chỉ là vấn đề gia đình của tôi có chút khó khăn. Trưởng ban Trương anh cũng biết đấy, chồng tôi đã bị điều xuống nông trường Thanh Hòa. Người lớn còn có thể chịu đựng được, còn các con nhỏ không hiểu chuyện, bốn đứa con suốt ngày ở nhà khóc lóc đòi cha! Cho nên tôi đã nghĩ chi bằng dẫn theo các con đến Công xã Anh Đào làm việc. Như vậy thì cách nông trường tương đối gần, các con còn có thể thường xuyên gặp cha của chúng.