Hơn nữa phòng làm việc của phía bên Công xã vừa vặn còn thiếu một cán bộ tuyên truyền, bọn họ đã đồng ý nhận tôi rồi!”
Trưởng ban Trương nhìn chằm chằm cô mấy giây. Đồng chí nữ này thoạt nhìn rất khôn khéo, giác ngộ chính trị cũng không tồi, năm ngoái vốn dĩ anh ta cho rằng thị trưởng Trần có thể trọng dụng cô, không ngờ chỉ là điều đến Công đoàn đại học. Nhưng cho dù như vậy, Triệu Trân Trân cũng làm việc vô cùng xuất sắc. Người khác không biết nhưng anh ta biết rất rõ. Thị trưởng Trần đã từng nói riêng với Lý Tuệ Hoa, ấn phẩm của công đoàn bọn họ từ khâu chuẩn bị đến lựa chọn chủ đề thật ra đều là ý tưởng của Triệu Trân Trân.
Phải biết rằng khi đó cấp trên còn chưa có hành động, cô đã nắm bắt chính xác được chủ đề cần cù tiết kiệm này rồi, trùng khớp một cách hoàn mỹ với chính sách của bên trên, quả thật là rất có đầu óc. Nhưng mà rất đáng tiếc, mấy tháng gần đây sau khi chuyển vào tổ công tác, biểu hiện lại rất bình thường. Đương nhiên cũng có liên quan đến trọng tâm công tác của tổ công tác bọn họ, nhân viên thông thường không quá dễ để tỏa sáng.
Tổng thể mà nói thì trưởng ban Trương vẫn có chút thưởng thức đồng chí nữ trước mặt này.
Đột nhiên anh ta cười hỏi: “Đồng chí Triệu Trân Trân, bây giờ cô là cán bộ cấp mấy?”
Triệu Trân Trân sửng sốt, lúc mới bắt đầu vào xưởng bông nhà nước cô là vai trò công nhân. Sau đó được chủ tịch Lưu của công đoàn điều đến công tác ở công đoàn ba năm mới chuyển thành thân phận cán bộ, nhưng cấp bậc không cao. Sau này sau khi lên làm phó chủ tịch cũng xem như là cán bộ cấp hai mươi mốt của quốc gia. Sau khi được điều vào trường đại học, có thể là nhờ có thị trưởng Trần, thoáng cái cô trở thành cấp hai mươi. Trước đó không lâu bởi vì cô làm tổ phó lại được nâng lên một cấp thành cán bộ cấp mười chín rồi.
Nhưng mà làm một cán bộ tuyên truyền nho nhỏ ở phòng làm việc của Công xã Anh Đào, nhiều nhất chỉ có thể xem như cán bộ cấp hai mươi hai.
Nói cách khác lần điều chuyển công tác này cô trực tiếp giảm cấp bậc của bản thân xuống ba bậc!
Sắc mặt của Triệu Trân Trân có chút lúng túng, không ngờ bản thân lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy. Cũng là do cô quá nóng vội rồi, vốn dĩ không nghĩ đến những chuyện khác, chỉ một lòng muốn sớm ngày đến làm việc ở Công xã Anh Đào. Ai cũng biết cơ hội không đợi người. Mặc dù cán bộ tuyên truyền có cấp bậc thấp, nhưng người muốn đi chắc chắn không chỉ có một mình cô.
Rất nhiều người điều chuyển công tác một lần cũng đến mấy năm, thậm chí có thể kéo dài bảy tám năm. Chính là bởi vì hoặc là không tìm được đơn vị tiếp nhận, hoặc là vị trí mà đơn vị tiếp nhận cung cấp không phù hợp với cấp bậc của bản thân.
Nhưng người khác có thể đợi, cô thì không có thời gian để chờ. Đừng nói là mấy năm, cho dù là mấy tháng thì cô cũng không muốn đợi!
Vì vậy Triệu Trân Trân vẫn kiên trì nói: “Mặc dù giảm cấp bậc, nhưng làm việc ở đó cũng là phục vụ vì Đảng và nhân dân, vị trí công tác dù có bình thường đi nữa thì tôi cũng sẽ làm việc thật tốt!”
Trưởng ban Trương lại cười nói: “Đồng chí Triệu Trân Trân, liên quan đến vấn đề công việc của cô, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận. Nếu như cần tôi sẽ trình báo lên thị trưởng Trần, khi có kết luận sẽ lập tức thông báo cho cô. Trong khoảng thời gian này cô không nên gấp gáp, nghiêm túc làm tốt công việc của mình, có được không?”
Nếu như anh ta không nhắc tới thị trưởng Trần thì Triệu Trân Trân cũng nghi ngờ anh ta đang trả lời qua loa với mình.
Trưởng ban Trương nói đến đoạn này, cô cũng chỉ có thể đứng lên chào tạm biệt, cười nói: “Trưởng ban Trương, vậy việc này phiền anh rồi. Anh yên tâm, trước khi chưa điều đi tôi nhất định sẽ an tâm công tác!”