Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 336 - Chương 336:

Chương 336:

Mắt cá chân của Tào Lệ Quyên tịnh dưỡng được khoảng mười ngày thì cũng đã tương đối ổn rồi. Sau khi có thể đi lại bình thường, việc đầu tiên bà ta làm chính là vội vàng đến khu nhà tập thể của Đại học Bình Thành.

Hôm nay là mười bốn tháng giêng, trường còn chưa khai giảng, mấy đứa trẻ đều ở nhà. Triệu Trân Trân và chị Quách đem ghế sô pha bàn trà đều tựa vào bên tường, cùng mấy đứa nhóc Kiến Dân chơi trò chim ưng bắt gà con. Bốn đứa trẻ đều chơi vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Kiến Minh. Mặc dù cậu nhóc người thấp chân ngắn, mỗi lần đều bị anh ba Vương Kiến Xương bắt được, nhưng cậu nhóc vốn dĩ không biết thắng thua, vẫn cười lớn tiếng nhất.

Vương Kiến Quốc và Vương Kiến Xương cũng đều lớn tiếng, nếu như thắng thì thỉnh thoảng sẽ cao hứng kêu to.

Tào Lệ Quyên gõ cửa mãi cũng không có ai trả lời, bà ta có hơi tức giận, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Vừa bước vào trong sân đã nghe thấy tiếng cười tiếng kêu quen thuộc của các cháu, tâm trạng của bà ta ngay lập tức trở nên tốt hơn.

“Kiến Dân, Kiến Quốc, Kiến Xương, Kiến Minh có ở nhà không?” Bà ta nâng giọng hỏi to.

Triệu Trân Trân nghe ra được giọng của mẹ chồng cũ, chau mày lại nói với các con: “Bà nội các con đến rồi, hôm nay chúng ta không chơi nữa. Kiến Dân Kiến Quốc làm xong bài tập chưa? Làm xong rồi thì đi kiểm tra một chút. Kiến Xương, con có muốn vẽ tranh không?”

Ba đứa trẻ đều gật đầu.

Trong lúc nói chuyện thì Tào Lệ Quyên đã đi vào phòng, bà ta không thèm nhìn Triệu Trân Trân và chị Quách, trực tiếp ngồi vào ghế sô pha. Sau khi ngồi thoải mái thì bà ta mở túi xách bên người ra, lấy từ trong túi ra mấy hộp đựng bút xinh đẹp và bút màu rực rỡ, cười gọi cháu nội: “Kiến Dân, Kiến Quốc, Kiến Xương mau qua đây, bà nội có quà năm mới cho các cháu nè!”

Ba đứa trẻ nhìn thấy có quà thì lập tức chạy qua.

Tào Lệ Quyên tiện tay cầm một hộp đựng bút đưa cho cháu trai lớn trước, nhưng Kiến Dân lại không nhận, cậu bé cười nói với hai em trai: “Em ba chọn trước đi, đợi hai đứa chọn xong thì đến anh cuối cùng!”

Vương Kiến Quốc thoáng nghĩ đến chuyện mình đã lấy trộm bút máy của anh, cảm thấy hơi ngại ngùng, thằng bé lấy bàn tay nhỏ xoa xoa đầu nói: “Anh chọn trước đi!”

Tào Lệ Quyên không ngờ các cháu còn nhường tới nhường lui, bà ta cười nói: “Ai chọn trước cũng như nhau cả. Đến đây, Kiến Xương con lấy trước đi!”

Kiến Xương còn chưa đi học tiểu học, đồ dùng học tập mà nhà trẻ có thể sử dụng rất hạn chế. Vì vậy cậu nhóc cũng không hứng thú lắm, tùy tiện lấy một cái màu xanh lam cầm trong tay, nghiêng đầu nghiêm túc chỉ về một túi đựng bút vẽ ở bên cạnh hỏi: “Bà nội, cái này là tặng cho ai vậy ạ?”

Trong ba anh em chỉ có Kiến Xương có hứng thú đối với hội họa, Tào Lệ Quyên chính là đặc biệt mua cho thằng nhóc.

Nhưng mà bà ta cố ý chọc cháu trai và nói: “Đây cũng là mua cho ba đứa các cháu đó, tổng cộng có mười hai cây, cháu có thể chọn bốn cây mình thích!”

So với hộp đựng bút thì bút vẽ mới là thứ mà Vương Kiến Xương muốn. Bàn tay nhỏ ú nu của thằng nhóc cầm một cây màu đỏ lên, sau đó lại lấy một cây màu cam, một cây màu xanh lá, một cây màu xanh lam. Sau khi lấy xong bốn cây thì thằng vẫn còn muốn lấy thêm. Thật ra thì bốn cây hoàn toàn không đủ. Vẽ mắt của chim con phải dùng màu đen, vẽ vịt con phải có màu vàng, vẽ thuyền lớn phải có màu nâu, còn có… Kiến Xương nhìn qua một lượt những chiếc bút vẽ, cảm thấy mỗi một cây đều là không thể thiếu.

Cậu nhóc nhướng mày lên suy nghĩ mấy chục giây rồi quay đầu bàn bạc với Kiến Dân và Kiến Quốc: “Anh cả, anh hai, các anh có thể đừng lấy bút vẽ không? Em có thể dùng hộp đựng bút để đổi với các anh!”

Kiến Dân và Kiến Quốc đều bị dáng vẻ nghiêm túc của thằng nhóc chọc cười. Kiến Quốc cướp lời nói: “Em ba, bọn anh không cần bút vẽ!”

Bình Luận (0)
Comment