Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 337 - Chương 337:

Chương 337:

Kiến Xương ngay lập tức vui mừng, tung tăng ôm bút vẽ vào trong người rồi chạy đi, giống như sợ bị người khác cướp mất của thằng nhóc vậy, vừa chạy còn không quên vừa kêu lên: “Mẹ, con đi vẽ đây!”

Kiến Dân và Kiến Quốc cũng cầm lấy hộp đựng bút đi kiểm tra bài tập.

Tào Lệ Quyên không ngờ các cháu nhanh như thế đã đi hết rồi. Đương nhiên bà ta cũng có thể đi theo, nhưng nếu như thế thì sẽ cho người ta cảm giác quá hấp tấp. Mặc dù bà ta thật lòng thật dạ thương cháu nội, nhưng cũng không thể làm như vậy.

Bà ta ngồi thẳng người trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn con dâu cũ một cái rồi nói: “Trân Trân! Trước tết cô có đi thăm Văn Quảng đúng không?”

Triệu Trân Trân gật đầu.

Tào Lệ Quyên không vui nói: “Cô dẫn theo con đi thăm nó là đúng, nhưng mà trước khi cô đi, dù sao cũng nên thông báo cho tôi một tiếng chứ. Tôi lớn tuổi rồi không tiện ra ngoài, đã chuẩn bị một bao đồ lớn muốn cô mang hộ cho Văn Quảng. Cô thì giỏi rồi, im hơi lặng tiếng là đi rồi! Trở về rồi cũng không biết nói với chúng tôi tình hình của Văn Quảng, nó ở nông trường như thế nào?”

Triệu Trân Trân vẫn chưa trả lời, chị Quách đột nhiên chen miệng nói: “Dì Tào, từ Bình Thành đến nông trường rất thuận tiện, ngồi xe hơi đi là tới thẳng được đó. Sức khỏe của dì vừa nhìn đã thấy rất tốt, nhìn thế nào cũng không giống với người hơn sáu mươi!”

Tào Lệ Quyên nghe thấy lời nói này cảm thấy có chút chột dạ, bà ta cười nói với chị Quách: “Cô gái à, người già rồi thì không thể chỉ nhìn bề ngoài. Giống như một cỗ máy vậy, mặc dù vỏ bọc bên ngoài vẫn còn tốt, nhưng mà linh kiện bên trong đều lão hóa rồi, có những thứ thậm chí sửa cũng không còn tốt nữa. Thật ra vốn dĩ tôi cũng dự định tự mình đi, không ngờ là trên đường đi làm té ngã một cái, bây giờ mới đỡ được một ít!” Nói xong dường như có chút lo lắng sợ chị Quách không tin, bà ta cúi người xuống để lộ ra mắt cá chân rồi nói: “Đây này, cô xem, bây giờ vẫn còn có vết bầm xanh tím này!”

Chị Quách gật đầu nói: “Năm ngoái đúng là vừa mưa lại vừa gió, nhưng mà bây giờ cũng đã qua mùa xuân rồi, thời tiết cũng đã ấm áp rồi. Dì Tào, dì định khi nào đến nông trường xem thử vậy?”

Tào Lệ Quyên bị chị Quách nói vậy thì càng chột dạ hơn, bà ta không trả lời câu hỏi này mà quay đầu hỏi: “Trân Trân, cô mau nói đi, rốt cuộc Văn Quảng thế nào rồi?”

Triệu Trân Trân trả lời: “Điều kiện của nông trường rất khó khăn, công việc hằng ngày mà Văn Quảng phải làm rất nặng nhọc, nhưng đồ ăn rất tệ, anh ấy ăn cũng không đủ no! Trong phòng cũng không cho sử dụng lò sưởi, tay chân cũng bị nứt nẻ hết.”

Tào Lệ Quyên vừa nghe đã lo lắng, bà ta biết cuộc sống ở nông trường chắc chắn sẽ không tốt, nhưng trước giờ không dám suy nghĩ nhiều. Cộng thêm chồng Vương Giá Hiện luôn nói nông trường không phải là ngục giam, sẽ không chịu quá nhiều khổ cực nên bà ta cũng tin tưởng. Nhưng mà trên thực tế căn bản không phải như thế!

Đứa con trai ưu tú mà bản thân bà ta dốc dòng nuôi dưỡng và đào tạo như thế, trước kia ngay cả việc nhà đều rất ít khi làm, mà bây giờ lại phải làm việc nhà nông. Không những phải làm việc mà ăn còn không đủ no! Hơn nữa tay chân còn bị nứt nẻ! Bản thân Tào Lệ Quyên trước giờ chưa từng bị nứt da, nhưng bà ta đã nhìn thấy mẹ Trương bị. Đại khái là mùa đông dùng nước lạnh để giặt giũ quần áo nhiều, vừa đỏ vừa sưng, còn chảy nước, nhìn có chút ghê tởm.

Bà ta luôn cho rằng chỉ có dân chúng bình thường và người nghèo khổ mới bị những thứ này, không ngờ bây giờ con trai mình cũng bị.

Tào Lệ Quyên vừa âm thầm mắng chồng, vừa vội vàng luống cuống nói: “Vậy cô đi thăm nó đã mang những thứ gì? Mang thêm một ít đồ ăn qua đó đi, còn có dầu trị nứt da tốt nhất nữa. Tôi sẽ đến khoa dược xin một ít mang tới đây, cô gửi cho nó luôn đi!”

Bình Luận (0)
Comment