Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 338 - Chương 338:

Chương 338:

Triệu Trân Trân cảm thấy lời này của bà ta có chút kỳ lạ nên hỏi: “Tại sao con phải đem qua đó, mẹ trực tiếp đến nông trường không phải được rồi sao?”

Tào Lệ Quyên sửng sốt, gật đầu thấp giọng nói: “Cũng được! Tôi sẽ gửi cho nó.”

Triệu Trân Trân cười cười. Kiếp trước hai người già Vương Giá Hiên Tào Lệ Quyên sợ bị con trai liên lụy, mặc dù tận tâm tận lực nuôi dưỡng cháu nội, nhưng sợ bị dính líu nên chừng từng đến nông trường để thăm hỏi. Việc này vẫn là do cô nghe được từ chỗ của trưởng nông trường Lý. Không ngờ đến kiếp này vẫn là như thế, thậm chí ngay cả gửi đồ cũng không dám.

Trong mắt cô mang theo ý cười nói: “Không cần đâu, Văn Quảng đã gửi mua được dầu lửng từ nhà dân gần đó, bây giờ đã đỡ nhiều rồi. Nhưng mà thức ăn ở nông trường quả thật là quá tệ. Là mẹ không nhìn thấy thôi, món chính chỉ là bánh bao bột ngô, cứng như hòn đá. Thức ăn chính là nước nấu củ cải xanh, trong đó một giọt dầu cũng không có. Nếu muốn ăn ngon hơn thì phải tiêu thêm tiền.”

Tào Lệ Quyên vừa nghe thì lập tức nói: “Tiêu tiền mà có thể mua cũng được chứ. Ây da, cô nói xem sao cô không nói sớm. Tôi biết hai đứa trước giờ không dư dả. Như vậy đi, tôi về bàn bạc lại với ông nội Kiến Dân một chút, ngày mai tôi lại đến!” Bà ta nói xong cũng gấp gáp đứng dậy muốn đi.

Chị Quách có mấy câu nói đã kiềm chế nửa ngày, chị ta cười bưng một ly nước đưa cho Tào Lệ Quyên rồi nói: “Dì đừng vội, từ lúc vào đến giờ dì còn chưa uống nước mà, mau uống một chút cho thấm giọng đi!”

Tào Lệ Quyên từ lúc còn trẻ đã bị viêm họng, vừa tức giận lo lắng thì sẽ cảm thấy không thoải mái ngay. Bà ta ngồi xuống uống mấy ngụm được, nhìn chị Quách cảm thấy thuận mắt được hai phần, nên khách sáo hỏi: “Cô là đồng nghiệp của Trân Trân à?”

Chị Quách gật đầu nói: “Đúng vậy, dì Tào, cháu làm việc ở công đoàn xưởng bông nhà nước, quê cháu là ở đảo Sùng Minh Thượng Hải!”

Tào Lệ Quyên lại cười cười nói: “Vậy thì trùng hợp rồi, nhà tổ của mẹ tôi cũng là ở đảo Sùng Minh đấy!”

Chị Quách cười nói: “Vậy chắc nhà dì Tào từ rất sớm đã dọn khỏi Sùng Minh rồi. Nghe ông nội cháu nói trước kia trong thôn có rất nhiều người buôn vàng phát tài, những người đó kiếm được tiền thì rời khỏi đảo Sùng Minh!”

Tào Lệ Quyên nghe xong trong lòng có chút khó chịu. Quả thật là nhà mẹ của bà ta mặc dù có tiền, cha mẹ cũng đều là phần tử trí thức, nhưng mà đúng là không có thế lực gì. Ông nội là thương nhân cũng là nông dân, gặp được đại vận buôn vàng phát tài. Nói cách khác trong mắt của một số người, bà ta cũng không phải là đại tiểu thư gì, mà là con gái của nhà giàu mới nổi!

Tào Lệ Quyên lại bưng ly lên uống vài ngụm nước, không dự định tiếp tục nói đến chủ đề này nữa, khách sáo nói: “Vậy sao, việc này tôi lại chưa nghe nói qua!”

Tào Lệ Quyên đi rất vội vàng, thậm chí chưa kịp chào hỏi mấy đứa cháu nội.

Mặc dù kiếp trước cũng đã được chứng kiến những thủ đoạn đó của cha mẹ chồng, nhưng sau khi sống lại Triệu Trân Trân đã suy nghĩ vấn đề chu toàn hơn trước kia. Dĩ nhiên cô có thể tìm lý do để trở mặt với cha mẹ chồng, nhưng mà lợi ích của việc làm như thế không quá nhiều. Mặc dù cha mẹ chồng đối với cô rất không tốt, nhưng vẫn xứng với phận làm ông bà nội. Bất luận nói thế nào thì kiếp trước chăm sóc con trẻ cũng xem như tận tâm.

Còn một điều nữa chính là vì cô suy nghĩ cho chồng.

Nếu không thể trở mặt, vậy thì cô sẽ phải tận dụng được lợi ích lớn nhất.

Nhưng qua thời gian dài cô lại cảm thấy chỉ có như thế còn chưa đủ, còn phải hiểu đầy đủ về lai lịch của đối phương. Tình hình của cha chồng Vương Giá Hiên thì cô đã biết. Nhà họ Vương từ thời nhà Thanh đã là dòng dõi thư hương, tương đối có bối cảnh.

Bình Luận (0)
Comment