Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 339 - Chương 339:

Chương 339:

Ngoại trừ vài người tương đối có năng lực thì đến đời của Vương Giá Hiên này, ông ta đã được xem như là tốt nhất rồi, tiếp đến chính là em trai của ông ta Vương Quế Sinh.

Đừng thấy bây giờ Vương Quế Sinh rất oai phong, nhưng rất nhanh ông ta sẽ vì đứng nhầm phe mà mất đi thế lực.

Cũng không đáng để lo.

Nhưng kiếp trước cô không hề biết gì về lai lịch nhà mẹ đẻ của Tào Lệ Quyên. Sau khi cô tiết lộ suy nghĩ này cho chị Quách, chị Quách sớm đã không thích Tào Lệ Quyên rồi nên lập tức bắt đầu điều tra. Thứ mà một đồng chí nữ độc thân như chị ta có chính là thời gian. Bởi vì một cái mụn nho nhỏ chạy bốn năm lượt đến bệnh viện, từ một y tá trưởng biết được quê mẹ của chuyên gia kiêm phó viện trưởng Tào Lệ Quyên đã về hưu là đảo Sùng Minh Thượng Hải.

Đây quả thật là quá trùng hợp rồi, quê nhà chị Quách cũng chính là ở Sùng Minh Thượng Hải. Nhưng mà cha mẹ của chị Quách đều lớn lên ở Thượng Hải, đảo Sùng Minh đã không còn người thân nữa rồi.

Mùa xuân năm nay theo thường lệ cả nhà họ Quách xuất hành về Thượng Hải, đương nhiên chị Quách cũng không ngoại lệ, chị ta nhân cơ hội đi một chuyến đến đảo Sùng Minh.

Liên tiếp nghe ngóng từ rất nhiều người mới có một người già nhớ ra nhà họ Tào năm đó, nói rằng gia đình này bây giờ rất đáng tiếc. Ông cụ của nhà họ Tào xem như là một người có bản lĩnh, đáng tiếc chỉ có một đứa con trai, nhưng đứa con trai lại không bằng được cha. Chỉ có một người con gái, cũng chính là Tào Lệ Quyên. Sau khi con trai trưởng của nhà họ Tào qua đời thì nhà họ Tào xem như là không còn một chút tung tích gì ở Thượng Hải nữa!

Tào Lệ Quyên về đến nhà thì gấp gáp kể tình hình của Vương Văn Quảng cho chồng nghe. Vương Giá Hiên nghe xong có hơi bất ngờ. Mặc dù thương con trai, đồng thời cũng âm thầm vui mừng. May mà ông ta và Tào Lệ Quyên không có đi thăm con trai, nếu như thật sự dính vào thì bộ xương già như ông ta vào đó ước chừng không chịu nổi qua mấy tháng!

Vương Giá Hiên để chậu hoa xuống, gỡ cặp kính lão xuống nói: “Lệ Quyên bà đừng vội! Lại đây, chúng ta vào nhà nói kỹ hơn!”

Đi vào trong phòng, Vương Giá Hiên rót một ly trà nóng cho vợ trước, sau đó không vội vàng nói: “Chúng ta cũng chỉ mới sống dễ chịu được hai năm nay. Những ngày tháng của nạn đói hai năm trước bà đã quên rồi sao? Lúc đó một người khẩu phần lương thực mười lăm cân. Cửa hàng bán lương thực còn thường xuyên đứt hàng, bột mì còn không mua được! Bà đã quên quãng thời gian chúng ta cả một ngày chỉ ăn hai cái bánh bao à? Những ngày tháng như thế không phải cũng đã qua rồi sao? Điều kiện của nông trường chắc chắn là tương đối gian khổ. Nếu như rất thoải mái thì đó còn được gọi là lao động cải tạo sao! Triệu Trân Trân nói Văn Quảng ăn không no. Nhưng một bữa cơm cũng có thể ăn hai chiếc bánh bao bột ngô, chắc chắn cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn. Nếu có thể mua đồ ăn từ người dân gần đó vậy thì chúng ta cho tiền là được rồi!”

Thật ra thì Tào Lệ Quyên cũng là có ý này, hơn nữa bà ta còn cảm thấy phải càng nhiều càng tốt. Bà ta do dự một lúc rồi nói: “Hay là đổi hai thỏi vàng đi, ngày may tôi sẽ đi ngân hàng một chuyến!”

Vương Giá Hiên lắc đầu nói: “Một nông trường ở nông thôn cho dù là đồ mà dân bán cho họ tương đối đắt thì cũng không tốn bao nhiêu tiền. Hơn nữa trong một lúc bà mang nhiều tiền đến như thế sẽ khiến cho người khác nghĩ như thế nào?”

Hai vợ chồng bàn bạc tới lui, cuối cùng quyết định lấy bốn trăm tệ trước để cho Triệu Trân Trân mang hộ qua cho con trai.

Khách quan mà nói thì bốn trăm tệ cũng không xem là ít, tương đương với một năm tiền lương của một công nhân bình thường rồi. Nhưng Tào Lệ Quyên vẫn cảm thấy hơi ít .

Bình Luận (0)
Comment