Bà ta tính như thế này, trước kia một tháng tiền lương của con trai hơn một trăm tệ mà vẫn còn sống tương đối túng quẫn, hơn nữa Triệu Trân Trân cũng không phải là mỗi tháng đều có thể đi thăm. Nghe qua ý của cô thì lần này đặc biệt đem tiền đến thì lần thăm tiếp theo phải đợi đến tết Trung Thu rồi.
Bây giờ mới là tháng giêng, cách tết Trung Thu còn đến hơn nửa năm, bốn trăm tệ dùng nửa năm thì một tháng chỉ có mấy chục đồng, đủ vào đâu chứ.
Mặc dù tình cảm hai vợ chồng Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên không tệ, nhưng bây giờ tài chính của hai người đều là độc lập. Tào Lệ Quyên thừa kế từ chỗ cha mẹ được bốn mươi thỏi vàng, vẫn luôn là bà ta tự mình bảo quản.
Ngày hôm sau, Tào Lệ Quyên sau khi kết thúc buổi xem bệnh ở bệnh viện thì không lập tức về nhà mà đi đến ngân hàng để đổi hai thỏi vàng thành tiền mặt, tổng cộng là sáu trăm tệ.
Bà ta từ ngân hàng đi ra vẫn không về nhà mà cầm một nghìn tệ tiền mặt đến nhà của con trai.
“Trân Trân à, sau khi cô đi nhất định phải nói với Văn Quảng, bảo nó đừng có tiếc tiền, muốn ăn gì thì cứ mua, sức khỏe mới là quan trọng nhất!”
Triệu Trân Trân gật đầu, lại hỏi: “Thật ra ngồi xe đến nông trường rất thuận tiện, chắc là Văn Quảng cũng nhớ mẹ và ông nội của Kiến Dân rồi. Hay là lần này mẹ đi cùng đi. Mẹ yên tâm, trên đường con sẽ chăm sóc mẹ!”
Tào Lệ Quyên cúi đầu, không dám nhìn vào mắt con dâu, bà ta mở đầu bằng một tiếng thở dài, nói: “Tôi không đi đâu, lớn tuổi lưng không tốt, không ngồi xe được thời gian dài. Nhưng mà cô nói cho Văn Quảng biết là tôi và cha nó đều rất nhớ thương nó!”
Triệu Trân Trân cười đáp lại.
Tào Lệ Quyên chung quy vẫn thấy trong nụ cười của con dâu cũ mang theo vài phần châm chọc. Trong lòng bà ta khó chịu, nhưng quả thật cũng không nói ra lời gì để đáp lại. Bà ta nhìn quanh không nhìn thấy bóng dáng mấy đứa cháu, lại hỏi: “Kiến Dân mấy đứa nó đâu rồi?”
Triệu Trân Trân trả lời: “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, bọn nhỏ đều đi đến nhà chú họ của con, đợi lát nữa con cũng qua đó!”
Tào Lệ Quyên có hơi thất vọng, trước khi đi còn nói: “Lần này sau khi từ nông trường trở về cô đừng quên dẫn mấy đứa qua một chuyến. Hôm qua tôi cũng vội, đến tiền mừng tuổi đã chuẩn bị cho mấy đứa mà cũng quên mất!”
Triệu Trân Trân gật đầu đồng ý.
Qua tết Nguyên Tiêu thì cũng xem như là hết tết rồi.
Kiến Dân và Kiến Quốc đã đi học lại, Kiến Xương đi nhà trẻ, Kiến Minh cũng được đưa đến nhà giữ trẻ. Tổ công tác của bọn họ đương nhiên cũng đi làm lại. Triệu Trân Trân đẩy cửa phòng làm việc ra, phát hiện mọi người cười nói vô cùng náo nhiệt. Không chỉ có mấy người Trương Lộ Lộ, Hoàng Anh, Trịnh Đông Siêu mà ngay cả tổ trưởng Trần cũng ở đó.
Là lãnh đạo, tổ trưởng Trần cũng không tính là nghiêm khắc. Nhưng trước kia không có chuyện gì thì anh ta trước giờ không về văn phòng, bình thường tới chính là vì việc công, nói xong thì lập tức đi.
Hoàng Anh mang theo không ít đồ ăn vặt từ nhà đến, nhìn thấy cô bước vào thì vội vàng nói: “Chị Trân Trân mau qua đây ăn bánh quy nè!”
Triệu Trân Trân đi tới nói: “Mọi người năm mới vui vẻ!” Nói xong thì lấy một túi kẹo sữa từ trong túi ra chia cho mọi người.
Nghỉ lễ hai mươi ngày mới trở lại làm việc, không những giữa đồng nghiệp với nhau khách sáo lạ thường mà trạng thái công việc của mọi người cũng rất thư giãn. Đi làm chính là đọc báo, uống trà, rảnh rỗi nói chuyện phiếm. Triệu Trân Trân làm tổ phó đương nhiên sẽ không tham gia. Mặc dù các kiến thức ở chương trình cấp ba cô đã học xong rồi, nhưng vẫn còn chưa đủ vững chắc thấu đáo, cần phải củng cố một chút.
Nhưng mà ngày tháng nhàn hạ rất nhanh đã qua.
Qua khoảng năm sáu ngày, tổ trưởng Trần vẻ mặt nghiêm trọng đi đến văn phòng nói: “Tôi đến tuyên bố một chuyện rất quan trọng.