Điểm này khiến cho Triệu Trân Trân cảm thấy rất khó hiểu, cũng khiến cho cô hơi e dè.
Cô khéo léo từ chối: “Hoàng Anh à, tình hình ở Huệ Dương như thế nào bây giờ hoàn toàn chưa rõ ràng. Hơn nữa em là cán bộ quốc gia, điều động công tác phải nói đến trình tự! Khoan nói những chuyện này đi, em đi khỏi Bình Thành thì cha mẹ em sẽ đồng ý sao?”
Hoàng Anh mím môi không phản bác được.
Triệu Trân Trân cảm thấy việc điều động công tác của bản thân đã có kết quả, hơn nữa còn tốt hơn so với dự kiến. Nhưng chuyện của bốn đứa con còn phải xử lý thỏa đáng mới được. Cô quyết định nói chuyện rõ ràng với các con trước.
Chạng vạng tối hôm nay, trên đường Kiến Dân và Kiến Quốc ôm cặp về nhà, vẻ mặt của Vương Kiến Dân cứng rắn, Vương Kiến Quốc thì có hơi lo lắng nói: “Anh à, lúc nãy anh dùng gạch đập vào đầu của Triệu Miêu Miêu, em thấy đầu của bạn ấy chảy máu, không sao chứ? Nó có chết không?”
Vương Kiến Dân trợn mắt liếc nhìn em trai một cái rồi nói: “Em nói lung tung gì đó, anh chỉ đập nhẹ một cái thôi, căn bản không dùng lực! Ai bảo nó nói năng linh tinh, đáng đánh!”
Vương Kiến Quốc gật đầu nói: “Đúng là đáng đánh!”
Trường tiểu học mà Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc đang học là trường tiểu học trực thuộc trường đại học Bình Thành. Một nửa số học sinh trong lớp là con cái của các viên chức của đại học và trung học, còn có một nửa là chiêu sinh từ bên ngoài. Gần đây các viên chức của đại học Bình Thành bị điều chuyển xuống với quy mô lớn. Mặc dù các giáo viên của trường tiểu học trực thuộc may mắn được miễn, nhưng dù sao cũng có câu, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Bởi vì thế mà thầy cô của các lớp sẽ không vì vậy mà kỳ thị những đứa trẻ trong nhà có cha mẹ bị điều chuyển, ngược lại còn thêm phần đồng tình.
Vì thế cuộc sống ở trường của Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc cũng không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nhưng mà trong lớp gần đây có một học sinh chuyển trường đến tên là Trương Xuân Minh. Sau khi làm quen với các bạn học trong lớp thì đại khái biết được nhà ai có bố mẹ bị điều chuyển đi cải tạo. Khi đứa trẻ ngang ngược này biết được cha của lớp trưởng Vương Kiến Dân lại bị điều chuyển đi cải tạo thì không nhịn được cười nhạo hai câu. Bởi vì Trương Xuân Minh vừa cao vừa khỏe, bạn học thường cũng nhẫn nhịn.
Mặc dù lúc đó Vương Kiến Dân chỉ trợn mắt nhìn cậu bạn này mấy lần, nhưng muốn khiến cho cậu bé nhịn cơn tức này là không thể.
Đương nhiên cậu bé biết chuyện của cha không đơn giản như thế, nhưng tâm tính của trẻ con chính là như thế, chuyện gì cũng sẽ nghĩ theo hướng tốt.
Nếu như đánh nhau ở trường thì rất nhanh sẽ bị thầy cô và các bạn học kéo ra, cho nên Vương Kiến Dân lựa chọn chặn đường Trương Xuân Minh đơn độc sau khi tan học, đồng thời nhanh chóng dùng viên gạch đã chuẩn bị trước đập đối phương một cái, sau đó thì kéo em trai bỏ chạy.
Về đến nhà, vừa mới đi vào trong sân thì đã ngửi thấy một mùi hương mê người.
Gần đây trong nhà rất ít khi được ăn thịt. Hai anh em hít mũi một cái, cười hi hi đi vào trong nhà.
Triệu Trân Trân bưng cháo gà đã hầm xong đặt lên bàn, cười hỏi: “Sao hôm nay Đại Bảo Nhị Bảo về muộn thế?”
Vương Kiến Quốc không nhịn được len lén liếc mắt nhìn anh một cái.
Vương Kiến Dân không thèm để ý em trai, cười nói: “Mẹ, hôm nay bài tập nhiều, con và em làm xong bài tập mới về!”
Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Các con đi rửa tay rồi vào ăn cơm thôi, chờ lát nữa ăn xong mẹ có chuyện muốn thương lượng với các con!”
Vốn dĩ cô cho rằng chuyện chuyển trường như thế này các con còn nhỏ rất khó tiếp nhận, đặc biệt là con trai lớn và con trai thứ hai đã học lớp hai rồi, đều đã quen với trường hiện tại. Nhưng điều khiến cô không ngờ tới là không những Kiến Dân đồng ý mà ngay cả Kiến Quốc cũng rất vui vẻ chấp nhận.