Chỉ có Kiến Xương, vừa nghe nói phải rời khỏi nhà trẻ hiện tại thì thằng nhóc không vui. Bởi vì thằng nhóc thích cô Dương hiện tại, cũng thích rất nhiều bạn nhỏ trong lớp.
“Mẹ! Con không chuyển trường, con không đi trường khác học đâu!”
Vương Kiến Xương chu môi hét lớn.
Triệu Trân Trân nhìn thằng nhóc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Kiến Xương, mẹ sắp phải đến huyện Huệ Dương làm việc, anh cả và anh hai của con cũng sẽ chuyển đến đó học, em trai nhất định cũng sẽ đi theo. Nếu con cứ nhất quyết không đi, vậy thì mẹ chỉ có thể để con ở lại đây một mình, đến lúc đó con phải đến sống ở nhà bà thím, ở cùng một phòng với cậu Lập Chí, có được không?”
Vương Kiến Xương choáng váng toàn tập.
Sở dĩ thằng nhóc nói với mẹ mình không chuyển trường, không chỉ là bản thân thằng nhóc không muốn đi huyện Huệ Dương, mà thằng nhóc còn mong mẹ cùng các anh và em trai cũng sẽ không đi. Nhưng những lời mẹ nói làm thằng nhóc một bước rớt xuống vực!
Bà thím rất tốt với thằng nhóc, nhưng thằng nhóc vẫn không muốn ở cùng phòng với cậu Lập Chí.
Triệu Lập Chí có một cái tật, khi ngủ rất thích chen chỗ người khác, có lần khi ngủ trưa đã chèn Tiểu Kiến Xương rớt xuống đất.
Vương Kiến Xương bây giờ nghĩ lại mông vẫn còn thấy đau.
Không chỉ vậy, thằng nhóc nghĩ đến việc mỗi ngày không được gặp mẹ với các anh và em trai nữa, trong lòng thằng nhóc đã cảm phát hoảng. Thằng nhóc do dự vài phút rồi đổi ý và nói: “Mẹ ơi, trường mẫu giáo ở huyện Huệ Dương có đẹp không ạ? Ở đó có cầu trượt không mẹ?”
Trường mẫu giáo của Đại học Bình Thành mới được tân trang và xây dựng lại từ hai năm trước. Không chỉ phòng ốc được xây dựng khang trang hơn mà còn có nhiều thiết bị giải trí mà các trường mẫu giáo khác không có, như là cầu trượt bằng gỗ chẳng hạn.
Huệ Dương là một huyện nhỏ, đến cả trường mẫu giáo do chính phủ quản lý cũng chắc chắn không thể so được, Triệu Trân Trân cười nói: “Mẹ vẫn chưa tới đó nên cũng không rõ nữa, nhưng mẹ nhất định sẽ chọn cho Kiến Xương của mẹ một trường mẫu giáo thật đẹp nhé, con chịu không?”
Lần này thằng nhóc mới gật đầu hài lòng.
Triệu Trân Trân cười hỏi: “Kiến Xương, con có thể hôn mẹ một cái được không nào?”
Vương Kiến Xương cười hihi, áp cặp má phúng phính lại gần.
Tiểu Kiến Minh đang chơi với chú ngựa gỗ nhỏ ở bên cạnh, cậu nhóc cũng nhanh chóng chạy đến với đôi chân ngắn của mình, cậu nhóc ngẩng mặt, cười hihi và nói với đôi mắt to tròn: “Mẹ, con cũng muốn hôn!”
Triệu Trân Trân hôn hai cái lên mặt hai con, sau đó gọi Kiến Dân và Kiến Quốc lại gần đây, vỗ vỗ vai chúng, cười hỏi: “Hai đứa có thể cho mẹ hôn một cái không?”
Kiến Dân có chút xấu hổ, Kiến Quốc thì cười nói: “Được ạ, mẹ, con sớm đã cho mẹ hôn con rồi!”
Thành thật mà nói, mỗi lần Vương Kiến Quốc nhìn thấy mẹ hôn hai đứa em thì trong lòng đều rất ghen tị. Dù thằng bé đã tám tuổi rồi nhưng vẫn chỉ là một đứa bé thôi.
Sau khi Triệu Trân Trân ôm Kiến Quốc và hôn lên má thằng bé thì phát hiện ra rằng Kiến Dân đã tự giác đứng bên cạnh mình, cô mỉm cười và hôn lên má cậu con trai cả.
Nhìn bốn đứa trẻ xung quanh mình, ngay lúc này Triệu Trân Trân cảm thấy vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.
Sáng nay cô thức dậy rất sớm, lại bận rộn từ sáng đến tối nên vô thức ngáp một cái.
Lúc này, Vương Kiến Quốc đột nhiên hỏi: “Mẹ! Có phải cha đã phạm lỗi gì rồi đúng không?”
Triệu Trân Trân sửng sốt, ngay lập tức hỏi: “Sao Kiến Quốc lại hỏi như vậy? Có phải ở trường có ai nói gì đó không?”
Vương Kiến Dân không nhịn được nhìn sang em trai mình, nhưng Vương Kiến Dân căn bản không nhìn lại cậu bé.
“Chủ nhiệm Lý lớp con sẽ phạt các bạn làm sai phải lau bảng một tuần!”
Triệu Trân Trân thở phào nhẹ nhõm và nói: “Kiến Quốc, chuyện của người lớn với chuyện của trẻ con không giống nhau. Chuyện của cha con hơi phức tạp, mẹ bây giờ không thể nói nhiều với con, nhưng các con phải nhớ, cha các con nhất định sẽ từ nông trường trở về!”