Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 344 - Chương 344:

Chương 344:

Vương Kiến Quốc gật gật đầu.

Nhưng Vương Kiến Dân lại vẫn tiếp tục hỏi: “Mẹ! Vậy thì rốt cuộc khi nào cha mới về ạ?”

Triệu Trân Trân thở dài trong lòng, nói: “Kiến Dân, khi chúng ta chuyển đến huyện Huệ Dương, mỗi chủ nhật đều sẽ đi thăm cha, con thấy thế nào?”

Ba đứa trẻ đồng thanh nói được.

Trường mẫu giáo của Kiến Xương nằm trong khuôn viên trường đại học, tất cả học sinh đều là con của giáo viên và nhân viên, nghiêm cấm những đứa trẻ từ bên ngoài vào trong trường nên Triệu Trân Trân không lo lắng gì cả. Nhưng trường tiểu học trực thuộc thì không như vậy, một nửa số học sinh là được chiêu sinh từ cộng đồng.

Đứa trẻ tám tuổi nói lớn cũng không phải là quá lớn, nói nhỏ cũng không phải là quá nhỏ, đã hiểu được nhiều chuyện. Hơn nữa với rất nhiều chuyện đều có quan điểm và phán đoán của riêng mình, nhưng trẻ ở độ tuổi này về cơ bản đều sẽ thuận theo quy luật tự nhiên. Hai anh em Kiến Dân và Kiến Quốc, đặc biệt là Kiến Dân, cậu bé là đứa trẻ thuộc dạng đặc biệt xuất sắc, cũng khó tránh việc sẽ có bạn học dùng chuyện cha bị điều đi lao động cải tạo để chế nhạo cậu bé.

Thế giới của trẻ em đơn giản hơn nhiều so với người lớn, nhưng nó cũng rất thẳng thắn, thậm chí là tàn nhẫn.

Cô không khỏi nghĩ về tuổi thơ của chính mình.

Vốn dĩ cô không có cơ hội học tập, nhưng bởi vì em trai Triệu Truyền Hà không muốn đi học một mình nên chỉ còn cách để cô đi cùng. Lúc đó cô không biết rằng học hành có thể thay đổi vận mệnh của một người, nhưng cô ấy cảm thấy việc học so với nấu nướng, giặt giũ hay cho lợn ăn thì thú vị hơn nhiều, vì đó mà thái độ của cô rất nghiêm túc. Tuy không phải lần nào bài thi cũng cũng đạt 10 điểm nhưng thành tích của cô so với Triệu Truyền Hà và anh họ của nhà bác cả thì tốt hơn nhiều. Điều này khiến bọn họ ghen tỵ, thông đồng với một vài nam sinh khác bắt nạt cô, hoặc là ném đủ loại côn trùng lạ vào bàn của cô, hoặc là đột nhiên đứng sau lưng và đẩy khiến cô loạng choạng ngã xuống đất.

Sau đó, Triệu Trân Trân nghĩ ra một cách, cô lén khâu lên mặt sau của bộ đồ một mũi kim với đầu nhọn của kim hướng lên trên, khi anh họ đẩy cô lần nữa thì đã bị kim đâm vào tay. Mặc dù lần đó cô vẫn bị đánh, nhưng từ sau ngày đó trở đi anh họ không bao giờ dám tùy tiện bắt nạt cô nữa.

Triệu Trân Trân day day ấn đường, nói: “Đại Bảo Nhị Bảo, nếu có người nói xấu cha trước mặt hai con cũng đừng đánh nhau với họ, phải quay lại nói với mẹ, được không?”

Vương Kiến Quốc nghe xong lời này lập tức lại liếc nhìn anh mình một cái, nhưng Vương Kiến Dân vẫn là không nhìn lại thằng bé, ngược lại còn gật đầu nói: “Vâng, chúng con biết rồi!”

Mặc dù hai anh em đều không đề cập đến chuyện đánh bạn cùng lớp, nhưng rất nhanh Triệu Trân Trân đã biết chuyện. Vì sáng hôm sau, cô vừa cùng mấy đứa con ăn sáng xong, đang định ra ngoài thì cha mẹ của Trương Xuân Minh đã hung hăng đến tìm.

Cha của Trương Xuân Minh, Trương Quân, vừa bước vào cửa đã hét lớn: “Thằng nhãi con của một tên phạm nhân cải tạo, tại sao lại ra tay ác độc như vậy? Mày nhìn đầu Minh Minh nhà tao đi, ôi trời ơi máu chảy nhiều như thế kia kìa, cũng may nhờ có người đi đường phát hiện sớm, nếu mà muộn chút nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn!”

Triệu Trân Trân liếc nhìn Kiến Dân và Kiến Quốc, Kiến Dân vẫn giữ im lặng, nhưng Vương Kiến Quốc lập tức nói: “Mẹ! Trương Xuân Minh nói cha là kẻ xấu, nói cha là tội phạm! Nó đáng bị đánh!”

Triệu Trân Trân đặt túi xuống, nới lỏng tay đang giữ bốn đứa con, chẳng rắn chẳng mềm đi về hướng cửa chào ông ta, nói: “Đồng chí, anh đừng lo, mấy thằng bé bảy tám tuổi chỉ nghịch ngợm thôi, mâu thuẫn giữa chúng cũng chỉ là chuyện thường. Trước tiên chúng ta ngồi xuống và nói chuyện rõ ràng với nhau cái đã!”

Bình Luận (0)
Comment