Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 346 - Chương 346:

Chương 346:

Triệu Trân Trân không rõ anh ta muốn nói gì, cô hỏi ngược lại: “Tôi muốn nghe ý của anh, anh muốn chúng tôi làm thế nào?”

Trương Quân chưa kịp nói, Trương Xuân Minh đứng bên cạnh đã lên tiếng, hét lên: “Phải bắt Vương Kiến Dân xin lỗi cháu trước mặt tất cả các bạn học! Cậu ta còn phải viết một bản kiểm điểm và nộp cho giáo viên!”

Triệu Trân Trân liếc nhìn cậu bé Trương Xuân Minh mập mạp và có phần vô lý kia, bỗng nhớ tới người anh họ của bác cả. Anh ta cũng thuộc kiểu ngang ngược giống vậy, cũng cái kiểu ngang bướng không tha như vậy.

Trương Quân đồng ý với đề nghị của con trai, còn thêm thêm một điều kiện: “Ngoài những điều đó ra, còn phải bồi thường chi phí y tế và tổn thất tinh thần cho chúng tôi, tổng cộng là năm mươi tệ!”

Triệu Trân Trân mím môi, ngoại trừ chi phí y tế cô có thể đồng ý trả, hai điều kiện trước đó đều không thể đồng ý. Con người cô khi làm việc thường là kiểu tiền trảm hậu tấu, nếu hai người này đã không biết tốt xấu, vậy cô cũng hết cách rồi!

Vừa rồi Kiến Dân đã nhỏ giọng nói chuyện với cô, khi đó chúng ở một góc cua trong con hẻm, lúc cậu bé dùng gạch đập vào đầu Trương Xuân Minh hoàn toàn không có người qua đường ở đó, cho tới khi chúng chạy ra đầu ngõ cũng không gặp người nào. Cũng có thể nói, chỉ cần bọn họ không nhận, cũng không có ai đứng đứng ra làm chứng.

Sắc mặt Triệu Trân Trân đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói: “Đồng chí Trương, suy cho cùng thì ngọn nguồn chuyện này đều do con trai anh mà ra, nhiều bạn học như vậy, tại sao chỉ có mình cậu bé châm chọc Kiến Dân nhà chúng tôi? Dạy con không thể chỉ dạy kiến thức thôi là được, còn phải có đạo đức làm người cơ bản nhất! Anh cứ nói con trai tôi đánh con trai anh, anh có bằng chứng không?”

Trương Quân sững sờ, anh ta không thể tin nổi nhìn Triệu Trân Trân.

Triệu Trân Trân lại cười nói: “Nếu mà là xin lỗi một cách riêng tư thì cũng có thể, chi phí thuốc men tôi cũng có thể trả cho mấy người!”

Thực ra vết thương của Trương Xuân Minh chỉ tốn hai tệ rưỡi tiền thuốc men, cho dù ở giai đoạn sau có phải đổi thuốc hai lần, tổng cộng hết năm tệ là cùng. Năm mươi tệ đã là tiền lương một tháng của Trương Quân, anh ta nhíu mày nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lời đề nghị của Triệu Trân Trân cũng không tệ. Vừa định đồng ý thì cậu con trai lo lắng lại nói: “Không được! Vương Kiến Dân phải xin lỗi con trước mặt tất cả các bạn cùng lớp!”

Vương Kiến Dân vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng, nghe xong thì tức giận nói: “Tôi sẽ không xin lỗi cậu! Cũng không để mẹ tôi trả cho cậu năm mươi tệ!” Trong mắt cậu bé, năm mươi tệ là một số tiền rất lớn. Tiền lương một tháng của mẹ chỉ có bảy mươi tệ, số tiền kia gần bằng một tháng lương rồi!

Cậu bé tự biết mình làm cái gì, ngày hôm qua mặc dù rất tức giận, nhưng cũng không ra tay quá mạnh, nhiều lắm là dùng một nửa sức lực.

Vương Kiến Dân không chỉ là một đứa trẻ hiếu kỳ, cậu bé còn có nhiều điểm yếu của một người thông minh, đó là cậu cực kỳ nhạy cảm. Mặc dù sau khi Vương Văn Quảng bị thuyên chuyển thì các bạn và giáo viên trong lớp đều không nói ra nói vào gì, hơn nữa giáo viên chủ nhiệm còn rất tốt với cậu bé. Nhưng cậu bé cũng rất nhạy bén nhận ra cha mình thực sự đã khác so với trước đây và sự tình e rằng cũng không giống như cậu Lập Chí nói.

Vì vậy, khi Trương Xuân Minh nói trước đám đông rằng cha cậu bé là tên khốn, là tội phạm, Vương Kiến Dân vừa nghe xong đã lập tức trở nên tức giận.

Vốn dĩ hai người lớn đã bàn bạc điều kiện xong rồi, không ngờ hai đứa trẻ lại ganh nhau như vậy.

Triệu Trân Trân cau mày, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, cô còn phải đưa Kiến Minh và Kiến Xương đi học, nếu không đi thì thật sự sẽ bị trễ giờ .

Bình Luận (0)
Comment