Triệu Trân Trân dắt tay Kiến Minh đi vào trong buồng, hai tháng tiền lương mới lãnh hôm qua được cất trong hộc tủ, cô lấy ra năm mươi tệ đưa cho Trương Quân.
Cô lại cười nói với Trương Xuân Minh: “Bạn học nhỏ, dì thay mặt bạn Kiến Dân xin lỗi cháu! Tuy cháu cười nhạo bạn ấy là sai, nhưng bạn ấy đánh người lại càng không đúng! Dì còn phải đưa em trai đến nhà trẻ, vết thương trên đầu của cháu cũng cần phải tịnh dưỡng thật tốt. Hôm nay cháu cũng đừng đi học nữa, để cha cháu đưa cháu đi dạo, sau đó ăn đồ ngon có được không?”
Trương Xuân Minh mặc dù không hài lòng lắm nhưng vẫn gật đầu.
Trương Quân cũng rất nhanh nhận tiền và kéo con trai rời đi.
Triệu Trân Trân thở dài một hơn, nhìn cậu con cả và nói: “Kiến Dân, con thấy con làm có đúng không?”
Vương Kiến Dân cúi đầu, nói: “Mẹ, con sai rồi!”
Triệu Trân Trân tiếp tục hỏi: “Con thấy bản thân mình sai chỗ nào?”
Vương Kiến Dân thực sự không cảm thấy mình sai, nhưng chỉ vì mẹ đang rất tức giận nên cậu bé mới dối lòng nhận sai, câu hỏi này của mẹ cậu bé không thể tự mình trả lời.
Triệu Trân Trân nhìn cậu con trai cả và nói với giọng điệu nghiêm khắc hiếm thấy: “Kiến Dân, con sai ở chỗ, Trương Xuân Minh cười nhạo con và nếu con tức giận, con nên buộc tội cậu bé ấy ngay tại trận. Bạn ấy cho rằng chuyện của cha là điểm yếu của con, vậy không lẽ bạn ấy lại không có điểm yếu, con không biết đi tìm ra điểm yếu đó của bạn ấy và phục thù à? Con phải nhớ kỹ cho mẹ, chỉ có một trường hợp nên ra tay đánh người khác, đó là khi đối phương động thủ trước! Nếu đối phương còn chưa động thủ, con không được phép ra tay trước, nghe rõ chưa!”
Vương Kiến Dân gật gật đầu.
Triệu Trân Trân đưa Kiến Minh đi học, lại đến đưa Tiểu Kiến Xương đi học, chạy bộ suốt quãng đường đường đến chỗ làm nhưng vẫn đến trễ mười mấy phút. Cô vừa bước vào văn phòng thì Trương Lộ Lộ đã kéo cô lại nói: “Chị Trân Trân, cuối cùng chị cũng đến rồi. Tổ trưởng Trần vừa rồi nói vở kịch phải được dựng lại, chúng ta mau chóng đi thông báo cho các diễn viên biết!”
Hai người họ đã rất thành thạo trong công tác tổ chức luyện tập một vở kịch, chỉ mất ba ngày đã chuẩn bị xong tất cả từ diễn viên, đạo cụ, địa điểm, đến cả mời giáo viên của đoàn văn công hỗ trợ. Sau đó, trong lúc diễn tập vào buổi sáng thứ tư, lại phát sinh một tình huống không to cũng không nhỏ.
Trong vở kịch “Nữ chiến sĩ thi đua”, vì vai nữ chính quá khó nhằn, vì lo lắng về những tình huống bất ngờ nên đã sắp xếp các vai diễn A và vai diễn B. Nhưng thủ đoạn của Hoàng Anh đã khiến vai A gốc tự động rút lui và chính cô ta đã chuyển mình từ vai B vụt lên vai A. Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, bởi vì cô ta còn trẻ, diễn hai tiết mục liên tục cũng sẽ không thấy mệt.
Năm ngoái, vở kịch “Nữ chiến sĩ thi đua” đã được diễn ở nhiều đơn vị khác nhau ở Bình Thành, cũng không dưới bốn, năm mươi suất diễn. Hoàng Anh lần nào cũng biểu hiện rất tốt, nhưng vấn đề bây giờ là cô ta đột nhiên không biết diễn nữa. Hay nói đúng hơn là cô ta bỗng không còn nhập vai được nữa, những phân cảnh buồn của nữ chính cũng coi là ổn, những phân cảnh vui vẻ hơn cô ta lại cũng nhíu mày. Mặc dù cô ta vẫn cười, nhưng lại đem đến cho người ta có cảm giác vô cùng giả tạo.
Người chỉ đạo diễn xuất cho họ không phải là vị đạo diễn trước đây, ông ta không nhìn thấy được cái gọi là tinh thần biểu diễn vừa linh hoạt vừa sung mãn của Hoàng Anh mà Trương Lộ Lộ đã nói. Anh ta không chút khách sáo nói thẳng rằng nếu không đổi nữ chính, anh ta sẽ không thể chỉ đạo vở kịch này!
Nếu là thay nhân vật khác thì rất đơn giản, nhưng thay nữ chính thì biết tìm đâu ra người phù hợp như vậy!
Không còn cách nào khác, Triệu Trân Trân và Trương Lộ Lộ đã cùng nhau giải quyết phần việc của Hoàng Anh.