Trương Lộ Lộ vừa lo lắng, vừa cảm thấy rất kỳ lạ. Hoàng Anh rõ ràng có thể diễn xuất, vị đạo diễn trước kia vẫn nói cô ta rất có năng lực, làm sao mà qua một cái tết thôi mà năng lực của một người đã biến đi đâu mất? Tuy nhiên, cô rất nhanh đã nhận ra rằng thật sự trạng thái của Hoàng Anh không còn được tốt như trước nữa, cả người lúc nào trông cũng phờ phạc.
“Anh Anh, không phải cô nói mình không có tâm sự gì sao? Cô đừng có giữ trong lòng, phải nói ra thì mới nhẹ lòng được chứ.”
Hoàng Anh buổi sáng không ăn cơm, lại bị đạo diễn mắng cả buổi sáng, trưa cũng không xuống nhà ăn ăn cơm, cô yếu ớt trả lời: “Tôi có thể có tâm sự gì được chứ? Chỉ là gần đây tâm trạng có chút trùng xuống, đây không phải là chuyện rất bình thường thôi sao? Ngay cả Trịnh Đông Siêu cũng nói rằng gần đây tâm trạng của anh ta cũng không tốt!”
Trịnh Đông Siêu bưng hai khay cơm đựng đầy thức ăn ngồi trước mặt cô ta, đang ăn từng miếng lớn ngon lành, nghe có người nhắc đến mình thì anh ta quay đầu lại, nuốt nước bọt một cái thật mạnh rồi mới nói: “Tâm trạng tôi không tốt khác với cô. Tôi tâm trạng không tốt nhưng cũng sẽ không ăn bớt thìa cơm nào, mà cũng không ngủ ít hơn một giây nào đâu!”
Trương Lộ Lộ trợn tròn mắt nói: “Tâm trạng không tốt mà có thể ăn được ngủ được sao? Vậy thì tâm trạng của con lợn ngày nào cũng xấu hết!”
Trịnh Đông Siêu không dám nói nữa, cúi đầu lại bắt đầu ăn.
Triệu Trân Trân cảm thấy rằng ở nơi như văn phòng làm việc lớn, bàn làm việc của mọi người được nối liền với nhau, Hoàng Anh thật sự muốn nói gì thì cũng không tiện, vì vậy cô cười và nói: “Lộ Lộ, Hoàng Anh, tan làm cả hai qua nhà chị đi, chị gói hoành thánh cho ăn!”
Cả hai người họ đều gật đầu.
“Đại Bảo, Nhị Bảo làm xong bài tập về nhà chưa?”
Triệu Trân Trân lại nói: “Vậy mấy đứa đưa Tam Bảo và Tứ Bảo về phòng chơi đi!” Sau đó cô đưa bốn quả táo đã rửa sạch cho Kiến Quốc.
Rất nhanh, Kiến Dân dắt Tứ Bảo, Kiến Quốc bưng theo đĩa trái cây, Tiểu Kiến Xương ôm bộ họa cụ của mình cùng nhau rời đi.
Trương Lộ Lộ nóng lòng lên tiếng: “Hoàng Anh, bây giờ không có người ngoài, cô có tâm sự gì thì cứ nói ra đi.”
Hoàng Anh cảm thấy lòng đầy muộn phiền, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cô ta ngẩn ngơ hồi lâu cũng chưa nói được một lời.
Triệu Trân Trân không muốn vòng vo với cô ta nên đã hỏi thẳng: “Hoàng Anh, cô có phải là đã thích một người mà người đó có khả năng lại không thích cô không?”
Trương Lộ Lộ tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Ngay cả Anh Anh mà còn không để mắt đến, người này bị mù à?”
Khi nghe điều này, vành mắt của Hoàng Anh đã đỏ lên. Đúng vậy, trong lòng cô ta đầy sự tủi thân. Cô ta có điểm nào không tốt, tại sao Lư Chí Vĩ không để mắt đến cô ta, hơn nữa còn vì một người đàn bà tầm thường mà khiến chuyện xấu hổ đó ầm ĩ lên như vậy? Cũng là bởi vì thân phận đặc biệt của anh ta nên không bị truyền ra ngoài, nếu như mọi người đều biết chuyện này, thật sự không dám tưởng tượng nổi!
Cô ta thật sự không ngờ người mình thích hóa ra lại là tội phạm!
Và điều khó chấp nhận hơn nữa là bây giờ cô ta vẫn đang còn thích người này!
Hoàng Anh khẽ gật đầu.
Triệu Trân Trân vẫn cười tiếp và nói: “Hoàng Anh, tôi biết cô thích ai, nhưng tôi muốn hỏi cô một câu. Giả sử người này không đẹp trai như vậy, cũng không có địa vị cao như vậy và gia cảnh của anh ta không lớn mạnh như vậy, cô vẫn sẽ thích anh ta chứ?”
Hoàng Anh sửng sốt một chút, nếu là như vậy, cô ta nhất định sẽ không thích nữa.
Triệu Trân Trân nhìn vẻ mặt của cô ta cũng có thể đoán ra được: “Cô sẽ không thích nữa phải không?”
Hoàng Anh gật đầu.
Triệu Trân Trân lại nói: “Thật ra, thứ cô thích cũng không nhất định là người này, mà bởi vì anh ta vừa hay đáp ứng được tất cả các điều kiện của cô.