Trương Lộ Lộ gật đầu và nói: “Đúng vậy, chính là anh ta! Người phụ nữ đó là thư ký của thị chính, nên cô ta đã rất tức giận khi chuyện này xảy ra. Em nghe nói cô ta đã tìm chủ nhiệm Lư để nói chuyện, nhưng chủ nhiệm Lư lại không thừa nhận! Vị đồng chí nữ này vô cùng tức giận nên mới đi kiện anh ta ra tòa! Mà người phụ nữ này cũng rất lợi hại, nghe nói, những tài liệu và báo cáo liên quan mà cô ta cung cấp cực kỳ chi tiết. Nếu đối phương không phải là người có lai lịch như chủ nhiệm Lư mà là một người bình thường, dựa vào những chứng cớ này, nhất định phải ngồi tù mấy năm ấy chứ!”
Triệu Trân Trân nói: “Vị đồng chí nữ này cũng thật đáng thương, cô ta chắc không còn làm việc trong thị chính nữa nhỉ?”
Trương Lộ Lộ gật đầu và nói: “Chứ còn gì nữa, tuy rằng chuyện này không được lan truyền, nhưng em đoán số người biết về nó cũng không hề ít. Nội bộ trong tòa đoán chắc là đã lan truyền hết rồi, nếu không cô của em cũng sẽ không hay tin này! Nghe nói cô ta đã được thuyên chuyển đến làm việc ở huyện, rõ ràng là nạn nhân nhưng cô ta lại là người duy nhất phải trả giá!”
Trương Lộ Lộ không biết rằng nạn nhân mà cô ấy đang nói đến, Mễ Lam, đang sống một cuộc sống vô cùng thoải mái.
Cha mẹ Mễ Lam đều mất từ khi cô ta còn nhỏ, cô ta và anh trai lớn lên cùng ông bà nội. Hai anh em đều học rất giỏi nhưng điều kiện gia đình có hạn, anh trai sau khi tốt nghiệp tiểu học đã đi làm ruộng kiếm sống. May mắn là Mễ Lam không chịu thua kém, rất thuận lợi thi đậu vào trường đại học, sau khi tốt nghiệp được bổ nhiệm trực tiếp vào thị chính.
Cô ta chủ động nhận chuyện này, đương nhiên sau khi chuyện này xong xuôi, cô ta sẽ không thể làm việc trong thị chính nữa. Nhưng được điều về huyện ở quê Mễ Lam lại càng vui hơn, vì như vậy cô ta có thể chăm sóc ông bà nội đã tuổi cao sức yếu nhiều hơn. Hơn nữa anh trai cô ta được chính quyền huyện tuyển vào làm bảo vệ, vừa bắt đầu đi làm đã trở thành nhân viên chính thức.
Vì vậy, tâm trạng của Mễ Lam ngày nào cũng vô cùng vui vẻ.
Triệu Trân Trân biết Lư Chí Vĩ là một người cực kỳ kén chọn, chuyện này e là không đơn giản như bề ngoài, nhưng những điều này đối với cô không quan trọng.
Triệu Trân Trân nhìn Hoàng Anh và nói: “Cô nói cô có thể diễn tốt, vậy thì hãy đợi thêm một ngày nữa, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với đạo diễn. Nếu cô mà vẫn không tiến bộ, hôm sau bắt buộc sẽ phải đổi người, cô cũng không được diễn vai B nữa!”
Hoàng Anh nghe vậy liền tái mặt đi, vội nói: “Chị Trân Trân, chị yên tâm, em nhất định sẽ biểu diễn thật tốt!”
Ngày hôm sau, mặc dù trạng thái của Hoàng Anh vẫn không được tốt như trước, nhưng may là cô ta đã nhập vai được. Mặc dù đạo diễn vẫn cau mày không vui, nhưng cũng không kiên quyết đòi thay nữ chính nữa.
Điều kiện của chính quyền huyện không thể so với thị chính, đương nhiên cũng không bằng Đại học Bình Thành. Nhưng nơi này rất rộng rãi, trụ sở công đoàn tọa lạc ở một khu đất rộng rãi ngay ngắn. Khi cô đi cùng với chủ nhiệm văn phòng của huyện tới, công đoàn chỉ có một nửa trong số hơn mười đồng chí đang làm việc và một nửa còn lại không biết đã đi đâu.
Chủ nhiệm văn phòng huyện khách sáo nói vài lời thì rời đi, Triệu Trân Trân cũng không nán lại quá lâu. Cô chào hỏi vài đồng nghiệp, giới thiệu ngắn gọn rồi cũng quay người rời đi.
Trường tiểu học tốt nhất ở huyện Huệ Dương là trường Tiểu học Thực nghiệm, cách văn phòng huyện không xa.
Tài liệu cô mang theo tương đối đầy đủ, thủ tục chuyển trường của Kiến Dân và Kiến Quốc cũng đã nhanh chóng hoàn thành. Trái lại, trường mẫu giáo cho Tiểu Kiến Xương mới là điều khiến cô phải lo lắng.
Tiểu Kiến Xương đáng lẽ nên được chuyển đến trường mẫu giáo của huyện, nhưng cô đã đến đó xem qua, điều kiện đương nhiên cũng được coi là không quá tệ, giáo viên đều là những người chuyên nghiệp, đồ ăn thức uống cũng khá ngon .