Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351:

Chương 351:

Chỉ là phòng ốc đã cũ kỹ, dụng cụ và thiết bị vui chơi cho con trẻ hầu như không có. Huyện Huệ Dương có một xí nghiệp vô cùng lớn mạnh, đó là công xưởng kim loại Huệ Dương. Đừng thấy đây chỉ là một xí nghiệp cấp huyện mà coi nhẹ, chất lượng sản phẩm của họ rất vượt trội, nguồn tiêu thụ cực kì tốt, giá trị sản lượng hàng năm lên tới hàng chục triệu.

Trường mẫu giáo của Công xưởng kim loại vừa được xây dựng, điều kiện về mọi mặt đều rất tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó chính là nơi này cách văn phòng huyện quá xa!

Sau nhiều lần cân nhắc, Triệu Trân Trân cuối cùng đã chọn trường mẫu giáo do chính quyền quản lý.

Sau khi giải quyết xong vấn đề chuyển trường của bọn trẻ, Triệu Trân Trân trở lại Bình Thành ngay chiều hôm đó, nhưng cô không đủ kiên nhẫn để tỉ mỉ ngồi đóng gói hành lý nên đã cho cả những thứ có thể dùng được vào bao tải rồi mang đi. Nhà tập thể huyện Huệ Dương phân cho cô không hề nhỏ, có ba gian chính một gian phụ, đủ cho cô và bốn đứa nhỏ ở.

Cũng thật tình cờ, ngày đầu tiên cô đi làm, văn kiện của Đảng ở thành phố cũng được truyền xuống.

Trong văn kiện nêu rõ, công đoàn huyện Huệ Dương hiện giữ hai nhiệm vụ kép, còn chịu trách nhiệm về nội dung của tổ công tác. Vậy thì nhiệm vụ đầu tiên bây giờ là tìm ra những phần tử phá hoại ẩn sâu trong Đảng và nhân dân, vì dân trừ hại.

Triệu Trân Trân đã đọc văn kiện hàng chục lần, lần mò ra được ý đồ thực sự của các nhà lãnh đạo, nhưng cô cảm thấy rất khó khăn.

Cô lần đầu tới huyện Huệ Dương, không có tài lực cũng không có quan hệ, không thể tuỳ tiện ra tay, nhưng quá rụt rè thì càng không được!

Chuyện tịch thu tài sản này không phải là chuyện nhỏ.

Triệu Trân Trân quyết định trước tiên hãy quan sát một thời gian. Xét cho cùng, nhìn nhận từ góc độ của cô ấy thì những việc cần làm là quá nhiều. Điều đầu tiên là xây dựng một quy tắc làm việc, trong giờ làm việc không được tự ý rời khỏi vị trí công tác và không được tự ý rời đi sớm mà không được phép.

Không xuống cơ sở thì không biết được các cơ quan chính quyền như công đoàn đang gần như trở thành viện dưỡng lão.

Những loại tình huống này thật sự không thể chỉ trách nhân viên, nguyên nhân chủ yếu là do công việc của họ quá nhàn nhã.

Các đơn vị lớn trong huyện đều có công đoàn riêng, việc chung đều giải quyết nội bộ, chỉ khi có vụ việc đặc biệt nghiêm trọng mới báo cáo lên tổng công đoàn huyện của bọn họ. Nhưng những vụ việc lớn như vậy ước chừng cả năm cũng không có. Hơn nữa bên phía chính quyền cũng không có công việc cần họ đảm nhận, cùng lắm thì sẽ phái một vài người đi trợ giúp trong trường hợp phát sinh việc khẩn cấp.

Trường hợp khẩn cấp lớn gần đây nhất ở huyện Huệ Dương là trận lũ lụt ba năm trước.

Vậy nên không còn cách nào, các đồng chí trong công đoàn hàng ngày chỉ uống trà tán gẫu, đọc báo, nếu ai có việc gì như con ốm thì chỉ cần nói một tiếng là có thể về sớm. Thậm chí mấy ngày không đi làm cũng không ai quan tâm. Chủ tịch công đoàn vốn sức khỏe không tốt, một tuần có thể đến ba ngày đã là tốt rồi.

Dưới sự dẫn dắt làm gương của ông ta, công đoàn có mười lăm người, hàng ngày chỉ có chín người đi làm.

Triệu Trân Trân được điều tới huyện Huệ Dương, cô đơn thương độc mã sang đây, cô không dám dùng thuốc mạnh với những người này. Nhưng tình hình này nếu không chấn chỉnh chắc chắn không ổn.

Tổ công tác trong thành phố không trực thuộc bất kỳ đơn vị nào nên cũng độc lập về tài chính, hàng tháng thị chính sẽ cấp một khoản tiền riêng, ví dụ như tổ công tác của trường đại học trước kia mỗi tháng sẽ được cấp ba trăm tệ chi tiêu. Phần vượt quá ba trăm tệ, tổ trưởng Trần phải viết báo cáo khác để xin riêng.

Bởi vì công đoàn huyện Huệ Dương sau này cũng sẽ đảm nhận trách nhiệm của tổ công tác, nên phần phí này Triệu Trân Trân đã xác nhận trước. Số tiền này hiện đã vào sổ sách của huyện.

Bình Luận (0)
Comment