Chị Phương đồng ý lia lịa.
Ba ngày sau, văn phòng công đoàn nhìn bên ngoài thì như không có gì thay đổi, nhưng bước vào đã thấy diện mạo tươi mới hẳn lên.
Không chỉ môi trường văn phòng được cải thiện mà sự nhiệt tình làm việc của mọi người so với trước đây cũng tăng lên rất nhiều, nhưng Triệu Trân Trân cảm thấy vẫn chưa đủ.
Mặc dù cô cảm thấy rằng nhận thức chính trị của mọi người nói chung là không đủ cao, nhưng trình độ của cô cũng rất hạn chế, không có năng lực để đưa ra những bài học về tư tưởng cho mọi người. Vì vậy cô đã nộp đơn xin huyện phê duyệt một loạt Hồng bảo thư. Mỗi người đều có một cuốn, nếu không đọc kỹ thì phải đọc thuộc lòng những đoạn quan trọng.
Hồng bảo thư: Mao chủ tịch ngữ lục, còn được gọi là Mao Trạch Đông ngữ lục hoặc gọi tắt là Mao ngữ lục, là sách tuyển biên một số câu nói trong trước tác của Mao Trạch Đông. Vì đa số các ấn bản của sách dùng bìa đỏ, lại là lý luận kinh điển của lãnh tụ cách mạng nên trong thời kỳ Đại cách mạng văn hóa cũng thường được gọi là Hồng bảo thư, nghĩa là cuốn Sách quý màu đỏ.
Mỗi ngày Triệu Trân Trân đều kiểm tra tiến độ của mọi người.
Ban đầu mọi người đều cảm thấy đi làm mà còn phải học thuộc Hồng Bảo thư vừa khô khan vừa nhàm chán. Nhưng sau khi quen dần cũng cảm thấy khá hay, thực ra những ngày rảnh rỗi trước đây khá nhàm chán, bây giờ có thể học một vài thứ cũng không tệ. Hơn nữa còn có thành viên tích cực Giang Mãn Cúc, dù sao cô ta cũng còn trẻ, lại là sinh viên trường trung cấp chuyên nghiệp, không những trong giờ làm việc mà tan làm cũng bỏ sách vào trong túi. Cứ có thời gian là xem vài trang, chăm chỉ như vậy nên rất nhanh đã có thể ghi nhớ cả cuốn.
Dưới sự dẫn dắt của cô, thái độ học tập của mọi người ở mức cao hơn bao giờ hết.
Cựu chủ tịch công đoàn của xưởng bông nhà nước từng nói với Triệu Trân Trân một câu, ông ấy nói rằng mặc dù bộ não con người có thể chứa được rất nhiều thứ, nhưng đó là đối với nhân vật lớn. Những thứ mà bộ não của người bình thường chứa được là có hạn, cho nên cách tốt nhất để nâng cao nhận thức tư tưởng của họ là đọc nhiều sách hơn. Khi tâm trí của một người tràn ngập Hồng bảo thư thì sẽ vô thức yêu cầu bản thân hành động theo các quy tắc trong sách. Như vậy, ý thức tư tưởng của người đó chắc chắn sẽ không thấp.
Triệu Trân Trân cảm thấy phương pháp của cựu chủ tịch không chỉ có lý mà còn thực sự có hiệu quả. Chỉ trong vài ngày, các đồng chí trong công đoàn đã thay đổi rất nhiều.
Có hai ba đồng chí cũ ban đầu rõ ràng không quan tâm tới cô, giờ thái độ đối với cô cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Bây giờ cô đã bắt đầu nghĩ về công việc tiếp theo.
Theo chỉ thị của thành phố, muốn lấy uy thì trước tiên phải xét nhà trước. Năm ngoái trưởng ban Trương cũng là vì chuyện xét nhà nguyên phó thị trưởng Mã mà nhất cử thành danh. Nhưng Triệu Trân Trân cảm thấy ngoài xét nhà còn có không ít cách để làm điều này. Sau khi suy nghĩ vài ngày, cô quyết định trước tiên đến thăm các công đoàn của các đơn vị lớn ở huyện Huệ Dương.
Chỉ có đi sâu vào cơ sở mới có thể phát hiện và giải quyết các vấn đề.
Chiều thứ sáu sau khi tan làm, Triệu Trân Trân vội vàng rời khỏi đơn vị và đến nhà trẻ để đón Tiểu Kiến Minh.
Điều kiện nhà trẻ của chính phủ không tệ, cậu nhóc cũng thích nghi rất tốt, vừa nhìn thấy mẹ đã vui mừng chạy tới: “Mẹ! Mẹ!”
Triệu Trân Trân mỉm cười chào hỏi người trông trẻ, cúi xuống bế con trai lên, hôn lên má cậu bé, hỏi: “Tứ Bảo, hôm nay con muốn ăn gì?”
Gần đây Kiến Xương dạy cậu nhóc phân biệt tên của các loại đồ ăn, cậu nhóc cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nói: “Ăn củ cải với bánh bao, cả trứng gà nữa ạ!”
Triệu Trân Trân gật đầu, mỉm cười khen ngợi: “Ôi, Tứ Bảo của chúng ta có thể nhớ rõ như vậy, thật là lợi hại!”