Gương mặt Tiểu Kiến Minh tràn đầy tự hào, giơ bàn tay nhỏ tự vỗ tay cho chính mình.
Lại đến trường mẫu giáo đón Vương Kiến Xương, thằng nhóc thì lại không vui vẻ như vậy. Thằng nhóc vác theo cặp sách nhỏ trên lưng nhanh chóng đi theo mẹ, cúi đầu bước đi không nói một lời.
“Tam Bảo, hôm nay cô giáo dạy con cái gì thế?”
Vương Kiến Xương cảm thấy trường mẫu giáo mới vô cùng nhàm chán. Giáo viên nhàm chán, nội dung được dạy thằng nhóc đã học gần hết, bạn học cũng nhàm chán. Ngay cả truyện tranh thằng nhóc đọc cũng chưa ai xem, đến đi cũng nhau cũng không nói chuyện. Đương nhiên, điều khó thích nghi nhất đối với thằng nhóc đó là nhà trẻ không có trò vui nào, đừng nói cầu trượt, ngay cả khối xếp gỗ cũng không có.
Dó đó cuộc sống của thằng nhóc có chút không thoải mái.
Vương Kiến Xương cúi đầu đáp: “Mẹ, con mệt!”
Một đứa trẻ năm tuổi có thể làm gì mà mệt mỏi chứ, tuy nhiên Kiến Xương nói như vậy thường là để chỉ tâm trạng của thằng nhóc không tốt.
Triệu Trân Trân vỗ đầu thằng nhóc, nói: “Tam Bảo, chúng ta mau đi thôi. Lát nữa về tới nhà, con cùng em trai chơi, có được không?”
Vương Kiến Xương gật đầu, nói: “Vâng, con sẽ dạy em trai ghép pháo đài!”
Sau khi về nhà, Triệu Trân Trân dặn dò Kiến Xương vài câu, cô rửa tay rồi đi vào phòng bếp.
Nhìn thấy bát đĩa sạch sẽ trên bếp, Triệu Trân Trân sững sờ một lúc, sau đó khóe miệng nhếch lên, không nhịn được mà bật cười.
Cả Kiến Xương và Kiến Minh đều có thể ăn cơm ở trường, nhưng tiểu học thì không có nhà ăn, buổi trưa Kiến Dân và Kiến Quốc phải về nhà ăn cơm. Buổi trưa Triệu Trân Trân có hai tiếng nghỉ ngơi, hoặc sẽ về nhà nấu một bữa cơm cho hai đứa trẻ hoặc đóng gói một bữa ăn từ nhà ăn của huyện mang về nhà. Nhưng mấy ngày nay cô bận theo dõi công tác công đoàn ở các đơn vị, thời gian buổi trưa cũng không vừa đúng như vậy. Chẳng hạn như hôm nay vừa đi làm cô đã phải đến xưởng kim khí ở vùng ngoại ô phía tây, căn bản không có thời gian chạy về nhà.
Nhưng cô cũng đã chuẩn bị trước, buổi sáng cô đặc biệt nấu thêm một món ăn, Kiến Dân và Kiến Quốc chỉ cần hâm nóng vào buổi trưa là có thể ăn được.
Không ngờ hai đứa trẻ ăn xong còn biết rửa bát, thậm chí còn lau bếp sạch sẽ.
Triệu Trân Trân càng nghĩ càng cảm thấy còn trai của mình là đứa bé hiểu chuyện và thông minh nhất thế giới, tâm trạng cũng vô cùng tốt. Khẽ ngâm nga một điệu nhạc, cô nhanh nhẹn múc hai thìa bột mì từ trong hũ ra, sau khi pha bột xong, cô lại cắt một miếng lạp xưởng hầm với bắp cải.
Chẳng mấy chốc, món hầm đã sẵn sàng và những chiếc bánh kẹp hành chiên thơm phức cũng đã ra khỏi chảo.
Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc vừa hay đeo cặp sách trên lưng trở về. Vương Kiến Quốc vừa vào cửa đã kêu đói, rửa tay rồi ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn.
Bọn trẻ mỗi ngày một khác, ba tháng gần đây Triệu Trân Trân có thể cảm nhận rõ ràng Kiến Dân và Kiến Quốc có thể ăn nhiều hơn trước. Ví dụ như bánh hành chiên được rán to bằng bàn tay của người lớn, cô chỉ có thể ăn nhiều nhất hai cái, nhưng Kiến Dân và Kiến Quốc có thể ăn liền một lúc ba cái, ngay cả Tiểu Kiến Xương cũng có thể ăn hai cái.
“Kiến Quốc! Không ai cướp của con đâu, ăn chậm thôi!”
Vương Kiến Quốc cắn một miếng bánh lớn khiến cho cả hai má phồng lên.
Thằng bé cười với mẹ, lại gắp một đũa bắp cải bỏ vào miệng.
Triệu Trân Trân lắc đầu cười.
Sau bữa tối, bát đĩa trên bàn ăn cần dọn dẹp, nhưng Triệu Trân Trân có chút không muốn động. Hôm nay bọn họ đến xưởng kim khí để theo dõi, khi trở về, cô bị lỡ chuyến xe buýt đưa đón của xưởng. Huyện Huệ Dương không có dịch vụ giao thông công cộng, cô và Giang Mãn Cúc còn phải đi bộ mấy cây, sau đó mãi mới đón được một chiếc xe tải đi ngang qua để đi nhờ.
Đã lâu rồi không đi bộ một quãng đường dài như vậy, bây giờ cảm thấy đùi và bắp chân vẫn còn đau nhức.
Thật sự rất muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.