Vương Kiến Dân nhận thấy mẹ dường như đang rất mệt mỏi, liền gọi Kiến Quốc: “Em hai, hai chúng ta rửa bát đi, để mẹ nghỉ ngơi một lúc!”
Triệu Trân Trân vội vàng nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, mẹ không mệt. Mẹ vừa ăn xong nên không muốn hoạt động, một lát nữa mẹ sẽ rửa, các con đã làm xong bài tập về nhà chưa?”
Hai đứa lớn gật đầu cùng lúc.
Mặc dù miệng Triệu Trân Trân nói không cần, nhưng trông thấy hai đứa trẻ hợp tác thu dọn bát đĩa đi. Sau đó Kiến Dân đi rửa bát, Kiến Quốc lau bàn, còn cầm chổi lau sàn sạch sẽ, trong lòng cô rất hài lòng. Tiểu Kiến Xương rất thích em trai Kiến Minh. Không chỉ thích chơi cùng cậu nhóc, còn rất thích dạy cậu nhóc. Lúc này thằng nhóc đang tay cầm tay dạy em nhận biết các con số.
Thằng nhóc giơ một ngón tay mập mạp ra, lại giơ một ngón tay mập mạp nữa, miệng đọc chữ số la tinh. Mặc dù Tiểu Kiến Minh không hoàn toàn hiểu ý nghĩa của nó, nhưng khả năng bắt chước rất cao, anh trai nói cái gì cậu nhóc cũng nói cái đó, hầu như là nguyên văn.
Triệu Trân Trân ngồi một lúc cảm thấy đỡ hơn nhiều, cô dùng lực xoa đùi vài cái, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc đã rửa bát đĩa xong. Hai anh em một người đang dùng giẻ lau bụi khắp nơi, người còn lại đang dùng chổi lau sàn.
Triệu Trân Trân thích sạch sẽ, bất kể là ở tòa nhà công vụ cũ hay nhà trệt sau này, nhà bếp trong nhà căn bản đều không một hạt bụi. Có lẽ bọn trẻ có chút ấn tượng với điều này, vì vậy Vương Kiến Quốc lau đi lau lại nhiều lần bằng giẻ, sạch rồi vẫn hỏi: “Anh ơi, anh nói xem chúng ta có thể quét dọn sạch như mẹ không?”
Kiến Dân chăm chỉ quét sàn, còn không ngẩng đầu lên, nói: “Nhất định có thể!”
Triệu Trân Trân đứng lên bậc cửa, cẩn thận quan sát rồi nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo thật giỏi, quét dọn còn sạch hơn mẹ!”
Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc quay đầu lại mỉm cười với mẹ nhưng vẫn không dừng tay. Sau khi quét xong, Đại Bảo lấy hót rác, Nhị Bảo thì cẩn thận giặt miếng rẻ dưới ống nước.
Mặc dù bây giờ đã là mùa xuân, tháng hai nhiệt độ đã tăng lên rất nhiều, nhưng nước máy vẫn rất lạnh, bàn tay nhỏ bé của Kiến Quốc đỏ ửng.
Triệu Trân Trân đột nhiên cảm thấy rằng hai đứa trẻ phút chốc đã trưởng thành rồi.
Cô mỉm cười tiến về phía trước, nói: “Kiến Quốc, nào, để mẹ làm cho, con về phòng đi!”
Vương Kiến Quốc dùng sức chà xát vài lần rồi nói: “Mẹ! Con đã giặt sạch rồi!”
Triệu Trân Trân đi tới xoa đầu thằng bé, vắt khô giẻ lau xong, vừa đúng lúc Vương Kiến Dân cũng đi đổ rác từ ngoài về. Cô gọi con trai lớn, nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, mau về phòng cùng mẹ, mẹ suýt nữa quên mất, trong túi của mẹ có đồ tốt!”
Bữa trưa hôm nay họ ăn trưa tại nhà ăn của xưởng kim khí, có món bánh xốp củ cải được làm vô cùng ngon, một đĩa chỉ có mười chiếc. Bọn họ cùng với hai đồng chí của xưởng cơ khí tổng cộng là năm người, mỗi người hai cái. Triệu Trân Trân không nỡ ăn mà dùng khăn tay gói lại.
Ăn cơm xong cô phát hiện bánh xốp củ cải của nhà ăn vẫn chưa bán hết, nên đã lấy tám hào để mua mười cái cất vào túi. Vừa quay về đơn vị cô đã bận rộn viết báo cáo, tan làm về tới nhà lại đi nấu cơm nên quên mất chuyện này!
Món bánh xốp củ cải này được làm rất kỳ công, bên trong là nhân củ cải thái nhỏ, thêm giăm bông và thịt băm, ăn rất ngon. Mặc dù mấy cậu bé đều vừa ăn cơm, nhưng vẫn em một cái, anh một cái ăn rất vui vẻ.
Chẳng mấy chốc chỉ còn lại cái cuối cùng.
Vương Kiến Quốc nhét nửa cái bánh nhỏ trên tay vào miệng, giơ tay muốn lấy, nhưng thật đáng tiếc thằng bé đã chậm một bước, bị anh trai Vương Kiến Dân cướp mất.
Vương Kiến Dân cầm bánh trong tay nhưng không ăn mà đưa cho Triệu Trân Trân, nói: “Mẹ ơi, mẹ chưa ăn, mẹ mau ăn đi!”
Vương Kiến Xương bắt chước, cũng đưa nửa cái bánh chưa ăn cho cô: “Mẹ ăn đi!”