Lúc này Vương Kiến Quốc đã nuốt hết nửa cái bánh vào bụng, thấy tình cảnh này có chút hối hận, thằng bé ngại ngùng nói: “Mẹ rất vất vả, mẹ mau ăn đi!”
Triệu Trân Trân mỉm cười với các con, thực sự lấy nửa cái bánh và ăn hết.
Bánh củ cải thực sự rất nhỏ, người lớn cắn vài miếng là hết.
Bây giờ cô cảm thấy thể lực đã hồi phục rất nhiều, bèn cười nói: “Các con có muốn học hát cùng mẹ không?”
Ban đầu Triệu Trân Trân chỉ có thể hát những bài hát cổ điển, nhưng sau khi chuyển đến trường đại học, Trương Lộ Lộ và Hoàng Anh ở tổ công tác đều hát rất hay. Nhất là Hoàng Anh, bởi vì bà của cô ta là giáo viên âm nhạc nên biết hát không ít bài đồng dao và nhạc thiếu nhi hay. Cô học theo được không ít, thỉnh thoảng hát một hai bài, bọn trẻ đều rất thích, đặc biệt là Kiến Xương và Kiến Minh.
Vương Kiến Xương lập tức nói: “Mẹ ơi! Mẹ hát bài Hoa Bì Cầu trước có được không?”
Tiểu Kiến Minh vỗ tay, cũng kêu gào: “Mẹ hát Tích Lí Lí đi!”
Triệu Trân Trân mỉm cười chỉnh sửa cho cậu nhóc: “Tứ Bảo, bài hát này tên là Mùa xuân ở đâu!”
Tiểu Kiến Minh gật gù, nói lại: “Mẹ hát bài Mùa xuân ở đâu đi!”
Vương Kiến Quốc rất thích bài Tù và ốc nhỏ, bản thân thằng cũng biết hát, liền nói: “Mẹ, đợi một lát nữa hai chúng ta cùng hát bài Tù và ốc nhỏ nhé!”
Triệu Trân Trân gật đầu, hỏi con trai lớn Vương Kiến Dân: “Đại Bảo muốn nghe bài gì?”
Cậu bé hiếu kỳ Vương Kiến Dân không quá tò mò với các bài hát. Mặc dù cũng thích nghe nhưng cậu bé hoàn toàn không kén chọn, cảm thấy chỉ cần là mẹ hát đều rất hay nên tùy tiện nói: “Con muốn nghe Hoa Nhung Tuyết!”
Triệu Trân Trân bắt đầu hát gõ nhịp bằng tay, Tiểu Kiến Minh rất có khả năng cảm nhạc, cái đầu nhỏ và cơ thể uốn éo theo bài hát.
Vương Kiến Xương không chịu thua kém. Ở trường mẫu giáo thằng nhóc đã học được không ít động tác khiêu vũ, kiên quyết nhảy với mẹ. Chỉ là động tác của thằng nhóc một cái một kiểu, căn bản không liên kết với nhau, trông hơi buồn cười. Khi Triệu Trân Trân hát câu cuối cùng, có lẽ thằng nhóc cũng muốn làm một động tác kết thúc thật đẹp mắt, không ngờ cơ thể nhỏ không đứng vững, ngã bệt xuống đất.
Vương Kiến Quốc cười to ha hả, Tiểu Kiến Minh cũng vỗ tay cười khanh khách.
Cố nén cười, Vương Kiến Dân quay người đi vào bếp bưng bình giữ nhiệt tới, rót cho mẹ một cốc nước.
Hát liên tiếp năm sáu bài, miệng Triệu Trân Trân quả thực có chút khô khốc. Cô cười với con trai lớn tỏ ý khen ngợi, một hơi uống hết nửa cốc nước.
Hôm sau là thứ bảy, đơn vị và trường học đều chỉ làm việc nửa ngày, nhưng Triệu Trân Trân cũng vì vậy mà càng bận rộn hơn.
Cô đón Kiến Xương và Kiến Minh về, Kiến Dân và Kiến Quốc cũng đi học về, vì có quá nhiều thứ cần chuẩn bị nên cô chỉ nấu một nồi mì đơn giản cho bọn nhỏ ăn rồi bắt đầu bận rộn.
Bây giờ thời tiết đã ấm hơn, cuộc sống của chồng cô Vương Văn Quảng ở nông trường cũng không quá khó khăn. Nhưng vấn đề lớn nhất hiện giờ là ăn uống quá tệ, không đầy đủ dinh dưỡng.
Mặc dù chuyển đến huyện Huệ Dương có nhiều nhược điểm, nhưng cũng có không ít ưu điểm, một trong số đó là muốn mua đồ lại dễ hơn. Chỉ cần có tiền, sau đó nhờ người dân địa phương đi nghe ngóng một chút là có thể mua được đồ muốn mua. Công việc của Triệu Trân Trân bận rộn lại phải chăm sóc bốn đứa trẻ nên căn bản không thể rời đi.
Mấy ngày trước cô đã nhờ Giang Mãn Cúc ở công đoàn đến nhà một nông dân ở ngoại ô để mua hai cân rưỡi dầu lạc và mấy cân thịt xông khói. Cô dự định làm một ít thịt viên chiên, lại hấp thịt xông khói và gửi đến nông trường.
Món chiên quả thực quá thơm, vừa mới chiên xong một nồi đã gọi mấy đứa trẻ tới.
Triệu Trân Trân lấy một cái bát lớn, đổ đầy nửa bát, đưa nó cho con trai lớn Kiến Dân và nói: “Cẩn thận bỏng! Để nguội rồi ăn nhé!”
Sau khi chiên một nồi thịt viên lớn, Triệu Trân Trân lại hấp thịt xông khói, còn luộc năm mươi quả trứng.