Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 357 - Chương 357:

Chương 357:

Ba mươi quả trong số đó là chuẩn bị mang đến cho Ngô Thanh Phương.

Xong việc cũng đã là giữa trưa, cô cũng không có thời gian nghỉ ngơi, lại kiểm tra hành lý định mang đến, thực ra cũng không nhiều đồ lắm. Một bộ quần áo giải phóng cô làm từ vải vụn, để trông nó tồi tàn cũ kĩ một chút, cô đã cố tình tẩy màu, màu sắc nhìn có vẻ xỉn và lốm đốm, nhưng chất liệu của bộ quần áo rất tốt, bền và dày dặn. Ngoài ra còn có hai bộ đồ lót cô may, thời tiết đã ấm lên, quần áo cần thay cũng nhiều hơn. Còn có một đôi giày giải phóng mới mua, một chiếc khăn tắm, xà phòng và những vật dụng hàng ngày khác.

Cô kiểm tra từng thứ một, sợ bỏ sót thứ gì.

Mọi việc xong xuôi, trời đã tối, Triệu Trân Trân lại chạy vào bếp nấu một nồi canh rong biển trứng. Bữa tối của cô và mấy đứa trẻ là thịt viên và canh trứng.

Sáng sớm hôm sau, cả gia đình bắt chuyến xe đưa đón đầu tiên đến nông trường Thanh Hòa.

Thời tiết ấm dần lên, hiện giờ lao động tập thể ở nông trường không còn là việc thủ công nữa. Mọi người lại bắt đầu ra đồng lao động khai hoang. Tuy nhiên, bởi vì thể chất của nhiều người không còn tốt như trước nên không những ít người có khả năng lao động bình thường, mà tiến độ lao động của những người này cũng không được như trước nữa.

Ví dụ như Vương Văn Quảng, sau khi đến nông trường anh chưa bao giờ bị ốm, ngày nào cũng đi làm đúng giờ, so với những người khác thì khí sắc của anh có vẻ không tệ. Tuy nhiên, sau khi dùng xẻng đào đất hơn một giờ đồng hồ, anh cảm thấy ngực có chút tắc nghẽn, giống như không thở được, phải nghỉ ngơi một lúc mới tiếp tục làm việc.

Không riêng anh gặp trường hợp này, rất nhiều giảng viên trẻ hơn anh cũng gặp phải vấn đề này.

Nói trắng ra là họ quá đói.

Bữa tối hôm trước đã tiêu hóa hết từ nửa đêm, buổi sáng thường là bụng cồn cào vì đói. Nhưng bữa sáng canh suông nước lã vô vị căn bản không thể ăn no. Hơn nữa cường độ lao động cao như vậy, đương nhiên là chỉ nửa buổi sáng đã đói bụng rồi.

Vì vậy khi Vương Văn Quảng ở trong phòng thăm trông thấy một túi thức ăn lớn, hai mắt lập tức sáng lên.

Triệu Trân Trân biết anh nhất định sẽ đói nên bỏ riêng mấy quả trứng luộc vào túi. Ăn xong bốn quả trứng gà, Vương Văn Quảng mới cảm thấy bớt choáng váng hơn một chút.

“Văn Quảng, em muốn nói với anh một chuyện! Em đã được điều đến huyện Huệ Dương rồi, sau này mỗi tuần đều có thể đưa các con đến thăm anh!”

Vương Văn Quảng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi biết tin này, anh kích động nói: “Vậy thì quá tốt rồi! Em ở đơn vị nào của huyện Huệ Dương, làm chức vụ gì?”

Triệu Trân Trân mỉm cười nói cho chồng, lại thì thầm: “Sau khi chuyển trường bốn đứa trẻ thích ứng rất tốt. Em cảm thấy bọn trẻ đã hiểu chuyện hơn ngày trước nhiều!”

Vương Văn Quảng thấy vợ hốc hác rõ ràng, có chút lo lắng nói: “Một mình em nuôi bốn đứa trẻ quá mệt mỏi. Hơn nữa em còn phải đi làm. Hay là tìm một người giúp em đi?”

Triệu Trân Trân hiểu rõ ý của chồng là muốn cô tìm một người bảo mẫu, cô lườm một cái, hờn dỗi nói: “Anh lại nói linh tinh rồi, lúc này tìm người giúp việc không phải mang tai tiếng sao? Bọn trẻ mỗi ngày một lớn, Tiểu Kiến Minh rất ngoan, căn bản không cần lo lắng. Anh yên tâm đi, một mình em có thể lo được, cũng không cảm thấy quá mệt mỏi!”

Cô đã quen với việc chăm sóc bọn trẻ, nhưng làm thế nào để làm tốt công việc hiện tại, không để trưởng ban Trương và thị trưởng Trần thất vọng, đối với cô mà nói ít nhiều có chút áp lực.

Tuy nhiên chủ tịch Lưu đã từng nói vạn sự khởi đầu nan. Bất kì công việc nào một khi đã bắt đầu đều phải dần dần làm từng li từng tí, từng bước một, rồi sẽ nhanh chóng đạt được trọng tâm.

Thông qua những lần viếng thăm công đoàn cơ sở mấy ngày nay, cô lần lượt phát hiện ra một số chuyện, đương nhiên nội dung cụ thể còn cần phải từng bước xác minh.

Bình Luận (0)
Comment