Bất luận như thế nào cũng đã có phương hướng cơ bản.
Vương Văn Quảng có chút áy náy gật đầu, nắm chặt tay vợ.
Triệu Trân Trân cũng nắm chặt tay chồng, có chút lo lắng nói: “Văn Quảng, không biết năm nay mùa màng như thế nào, từ đầu mùa xuân đến nay không có lấy một giọt mưa! Ruộng của nông trường các anh chất đất không tốt lắm, đất như vậy cho dù có khai hoang đi nữa, sản lượng mùa màng cũng sẽ không cao!”
Gần đây Vương Văn Quảng cũng đang suy nghĩ về vấn đề này nên gật đầu.
Triệu Trân Trân lại hỏi: “Có cách nào có thể cải thiện chất lượng đất không?”
Vương Văn Quảng nhìn vợ bằng đôi mắt sâu xa, nói: “Không có cách nào!”
Đôi mắt của Triệu Trân Trân sáng lên, tiếp tục nói: “Em nghe trưởng nông trường Lý nói năm nay là năm đầu tiên nông trường trồng trọt, vẫn chọn được mảnh đất không tệ, nhưng năng suất bình quân trên mỗi mẫu cũng rất thấp. Nếu có thể tăng năng suất trên mỗi mẫu của nông trường thì đó sẽ lập được công lớn!”
Vương Văn Quảng cười khổ trong lòng, sự việc không đơn giản như cô nói, nhưng anh sẵn sàng thử nên gật đầu.
“Cha, trường học mới của chúng con rất tốt, mấy ngày trước thầy giáo nói muốn con nhảy lên một lớp!” Vương Kiến Dân đột nhiên nói.
Triệu Trân Trân gật đầu, vài ngày trước giáo viên của trường tiểu học Thực Nghiệm đột nhiên đến nhà, cô còn tưởng rằng con đã gây chuyện rắc rối gì, không ngờ thầy Quý vừa ngồi xuống đã bắt đầu thao thao bất tuyệt khen ngợi về Kiến Dân. Cuối cùng đưa ra đề xuất là đợi đến tháng chín năm nay để Vương Kiến Dân lên thẳng lớp bốn.
Cô nghe vậy có chút kinh ngạc, con trai lớn thông minh nhưng việc nhảy lớp này vẫn có nguy hiểm. Bởi vì sợ tạo gánh nặng cho con nên cô không trả lời thầy giáo ngay mà nói muốn bàn bạc với con một chút. Sau khi thầy giáo đi khỏi, hỏi mãi cô mới biết bởi vì trước đây có một đợt cô học giáo trình tiểu học và trung học cơ sở nên còn tìm cả một bộ sách giáo khoa để ở nhà. Mỗi ngày sau khi làm xong bài tập về nhà, Kiến Dân đều sẽ xem giáo trình của lớp ba nên đã hoàn thành việc tự học rất nhanh.
Vương Văn Quảng cảm thấy trong số bốn đứa con, Kiến Dân là người giống anh nhất. Anh cũng đã nhảy lớp vượt cấp một lần khi còn đi học. Thay vì lãng phí thời gian học những kiến thức đã thành thạo thì nên nhảy lớp và học kiến thức chưa biết, vì vậy anh gật đầu và nói: “Được chứ, nhưng không thể tùy tiện nhảy lớp. Trân Trân, em nói với thầy giáo của con một tiếng rằng cuối kỳ hãy để Kiến Dân làm một bài kiểm tra lớp ba, nếu như dưới chín mươi tám điểm thì không nên nhảy lớp!”
Triệu Trân Trân gật đầu.
Đối với chuyện này, Vương Kiến Quốc có chút không vui. Hiện giờ thằng bé có chút không hiểu nổi, vừa mới chuyển đến chưa được mấy ngày, kỳ thi chính thức còn chưa làm, tại sao thầy giáo lại thích anh trai như vậy? Thằng bé học hành cũng không tệ, tại sao không để thằng bé cũng nhảy lớp?
Nếu như anh trai thật sự nhảy lớp, vậy thằng bé sẽ kém anh trai một lớp. Mặc dù chuyện này cũng không có gì nhưng vẫn khiến thằng bé có chút để tâm.
Vương Kiến Quốc đột nhiên chen vào nói: “Cha ơi, hồi nhỏ cha cũng nhảy lớp sao, con cũng muốn nhảy lớp!”
Vương Văn Quảng sững sờ, cười nói: “Hồi nhỏ cha đã từng nhảy lớp. Tuy nhiên, nhảy lớp cũng không hẳn là chuyện tốt. Phải tự lượng sức mình, nếu như con thật sự muốn nhảy lớp thì từ bây giờ phải học kiến thức của lớp ba, con có đồng ý như vậy không?”
Vương Kiến Quốc không sẵn lòng lắm, tan học thằng bé thích dẫn em trai Kiến Xương và em út đi chơi hơn.
Thằng bé do dự một lúc.
Triệu Trân Trân trêu chọc thằng bé: “Kiến Quốc, nếu như con muốn học. Mẹ có thể dạy con!”
Lúc này Vương Kiến Quốc không nói gì.
Vương Văn Quảng ôm Tiểu Kiến Minh cười nói: “Sao lại cảm thấy Tứ Bảo nặng hơn lần trước rất nhiều nhỉ?”
Triệu Trân Trân Trân cười nói: “Đúng đó anh, Tứ Bảo khẩu vị tốt ăn cái gì cũng rất ngon, gần đây lớn rất nhanh!”