Tiểu Kiến Minh cười hì hì nói: “Cha! Con muốn bay cơ!”
Đứa trẻ hơn một tuổi có nặng thêm cũng chẳng nặng đến đâu, Vương Văn Quảng hôn lên đôi má non nớt của cậu con trai nhỏ và nhấc bổng cậu lên trên đầu, cậu nhóc hét lên đầy phấn khích!
Vương Kiến Xương thấy vậy rất ngưỡng mộ, nhưng lần trước mẹ đã nói với thằng nhóc rằng thằng nhóc quá nặng. Hiện tại cha thằng nhóc quá gầy không có sức, không thể nhấc thằng nhóc lên cao.
Trước khi đi, Vương Kiến Xương đặc biệt trịnh trọng dặn dò một câu: “Cha ơi! Cha nhất định phải ăn nhiều vào! Thịt viên mẹ làm rất ngon, ngày nào cha cũng ăn, nhất định sẽ tăng cân!”
Ăn mập lên là có sức.
Vương Văn Quảng mỉm cười đồng ý.
Sau khi biết con dâu cũ của mình chuyển đến huyện Huệ Dương làm việc, hơn nữa còn mang cả bốn đứa trẻ chuyển trường, trong lòng Tào Lệ Quyên vô cùng cùng tức giận.
Mấy ngày trước bởi vì cô nói cuộc sống của con trai Vương Văn Quảng ở nông trường không dễ dàng, muốn mua một ít đồ tốt thì phải bỏ nhiều tiền hơn để mua đồ của người dân gần đó, bà ta tin là thật vội vàng đưa cho Triệu Trân Trân một ngàn tệ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, rất có thể là không có chuyện này, nơi khép kín như nông trường, phạm nhân căn bản không thể ra ngoài, làm sao có thể mua những thứ từ bên ngoài được?
Bà ta là một người mẹ, vừa nghe tin con trai chịu khổ, không phân biệt đúng sai nên mới bị cô lừa.
Tào Lệ Quyên có thể khẳng định, con trai hoàn toàn không biết chuyện này. Hơn nữa số tiền này nhất định vẫn ở trong tay Triệu Trân Trân! Dựa vào tính khí trước đây của bà ta, nhất định sẽ bắt xe đến huyện Huệ Dương, đích thân mang số tiền này trở về! Một ngàn tệ đối với bà ta không nhiều, nhưng đối với người bình thường mà nói. Có người cả đời cũng không có nhiều tiền như vậy!
Nhưng vừa nghĩ tới số tiền này cuối cùng cũng là tiêu cho bốn đứa cháu của mình, bà ta lại không muốn đi nữa.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, trong lòng bà ta càng tức giận hơn.
Thực tế Tào Lệ Quyên thực sự đã trách lầm Triệu Trân Trân. Quả thực tiền đang nằm trong tay Triệu Trân Trân nhưng Vương Văn Quảng biết chuyện này. Triệu Trân Trân rất thản nhiên nói với anh, số tiền này là cô chủ động nhắc đến với mẹ chồng. Vương Văn Quảng không để tâm, từ nhỏ cuộc sống của anh đều rất sung túc, chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc. Sau khi kết hôn với Triệu Trân Trân, cha mẹ đã cắt đứt nguồn chu cấp tài chính. Anh chỉ có thể chi tiêu với mức lương hạn chế, điều này đôi khi khiến anh cảm thấy lo lắng, nhưng dưới sự sắp xếp của Triệu Trân Trân, cuộc sống vẫn diễn ra tốt đẹp.
Về tài sản của cha mẹ anh, là con trai một, anh đương nhiên biết. Những thứ đáng giá trong tay cha mình là tranh thư pháp và ngọc quý, nhưng mẹ anh thì khác, trong tay bà có một hộp đầy vàng thỏi. Chút tiền này đối với bà căn bản không đáng là bao, chỉ như hạt cát trên sa mạc.
Thành thật mà nói, Vương Văn Quảng có chút thất vọng về cha mẹ mình.
Đúng là bây giờ tình hình căng thẳng, một phạm nhân cải tạo có vấn đề như anh thì ai cũng muốn tránh càng xa càng tốt. Anh viết thư báo bình an cha mẹ cũng không trả lời, cũng chưa từng gửi thư hay bất cứ thứ gì cho anh. Nghe Triệu Trân Trân nói mẹ anh - Tào Lệ Quyên đã chuẩn bị một túi đồ nhưng không thể gửi được. Rõ ràng có thể mang đến, nhưng nhất định phải nhờ người khác, đó chắc chắn là muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng với anh.
Thực ra thì ở nông trường có rất nhiều người có hoàn cảnh tương tự anh. Không chỉ vợ con, cha mẹ đến thăm mà ngay cả chị em cũng đến thăm một hai lần.
Tuy rằng cách làm của cha mẹ anh, về lý anh có thể hiểu được.
“Dì Tào bây giờ dì đi sao?” Chị Lưu vô cùng nhiệt tình nói.
Triệu Trân Trân không đả động tiếng nào với hàng xóm đã chuyển đi. Ngay cả cha mẹ chồng cũng không thông báo, chuyện này đủ để chị ta kể mấy ngày ở đơn vị!