Tào Lệ Quyên bước ra khỏi khu tập thể của đại học Bình Thành, đầu không ngoảnh lại. Về tới nhà đã lập tức bàn bạc với chồng xem làm thế nào.
Vương Giá Hiên không ngờ động tác của Triệu Trân Trân lại nhanh như vậy. Nhưng ông ta nắm bắt thông tin nhanh, biết được biểu hiện công việc hiện giờ của Triệu Trân Trân dường như rất tốt, lần này điều đến huyện Huệ Dương còn được thăng chức lên một bậc nên thở dài nói: “Lệ Quyên, mọi chuyện đều không thể cưỡng cầu. Những điều có thể làm chúng ta đã làm rồi, bà cũng không cần nghĩ nhiều nữa!”
Tào Lệ Quyên gật đầu, từ trong hộp đồ ăn vặt trên bàn lấy ra một miếng bánh đậu xanh, vừa ăn vừa nói: “Nói thì như vậy thôi, chứ trong lòng tôi như một mớ hỗn độn. Ông nói xem, một người phụ nữ vừa phải đi làm, vừa mang theo bốn đứa trẻ, cô ta có thể chăm sóc tốt cho mấy đứa Kiến Dân không? Tuy chưa từng đến huyện Huệ Dương nhưng tôi nghe nói nơi đó rất nghèo, không khác nông thôn là bao!”
Vương Giá Hiên đặt tờ báo trong tay xuống và nói: “Đó chỉ là những điều nhỏ nhặt! Hôm qua Quế Sinh lại gửi thư đến, nói cục trưởng Từ sẽ sớm đến Bình Thành. Người này không hề đơn giản, Quế Sinh nói rất nhiều nơi đều đã trở thành một đống hỗn độn, mà người đứng sau tác động chính là tên họ Từ này! Bình Thành chúng ta bị điều xuống nhiều người như vậy vẫn còn tốt, có một số nơi đã hoàn toàn lộn xộn! Vì vậy những ngày này chúng ta cố gắng đừng lộ diện, cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, đợi sóng gió qua đi lại nói tiếp!”
Tào Lệ Quyên nghe vậy thì hoảng sợ, suýt chút nữa bị sặc một ngụm trà.
“Chúng ta đều đã nghỉ hưu rồi, còn có thể tra đến chúng ta sao? Xét về lý lịch chúng ta đều có thể coi là người có công với đất nước!”
Vương Giá Hiên gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ai nói không phải, nhưng bà còn nhớ chuyện của lão chủ nhiệm Tiền mấy năm trước không? Hiện giờ vẫn chưa có kết luận. Cả nhà bọn họ vẫn đang ở trường cán bộ chưa được về, điều kiện nơi đó tốt hơn ở nông trường nhưng cũng rất hạn chế!”
Tạp Lệ Quyên lập tức nói: “Vậy ngày mai tôi xin bệnh viện cho nghỉ, ngày mai tôi sẽ dọn dẹp nhà cửa!”
Phải thu dọn một chút, một số thứ phải đưa vào nhà kho.
Vương Giá Hiên gật đầu.
Bởi vì phát sinh một số việc khẩn cấp, chuyến đi Bình Thành của cục trưởng Từ bị hoãn hết lần này đến lần khác. Vậy nên sau khi xử lý xong mọi việc, cuối cùng sẽ đến Bình Thành vào đầu tháng ba.
Như đã nói trước, cục trưởng Từ là người kĩ tính, sau khi tới Bình Thành ông ta không đến nghe báo cáo của thị trưởng Trần mà cùng trưởng ban Trương xuống thăm nông trường Thanh Hòa.
Nhưng điều khiến ông ta hoài nghi là tất cả mọi thứ ở nông trường đều không có gì khác thường, dường như không giống những gì Lư Chí Vĩ nói.
Nếu như nhất định muốn tìm ra sự khác nhau, đó cũng là một phương diện tốt. Nông trường Thanh Hòa nhìn trông có vẻ rất có trật tự, mọi mặt đều được sắp xếp ngăn nắp rõ ràng. Nhân viên giám sát đều rất nghiêm túc, những phạm nhân được lao động cải tạo ở đây đều rất trung thực. Ông ta đứng bên cạnh cánh đồng quan sát một lúc, thấy có rất nhiều người có thao tác làm việc khá thành thục. Hơn nữa cũng đều ra sức làm việc, điều này chứng tỏ bình thường cũng là trạng thái này, mà không phải là chủ nghĩa chỉ làm theo hình thức.
Cục trưởng Từ xuất thân từ quân ngũ, nhưng từ đời cha về trước đều là nông dân.
“Cục trưởng Từ, còn tiến thêm về trước là bãi hoang rồi!” Trưởng nông trường Lý nở nụ cười thân thiện nhắc nhở.
Nhưng Từ Thừa Thiên không để ý đến lời ông ta nói, vẫn sải bước lớn đi về phía trước, cho đến bên cạnh khóm cỏ lau khô mới dừng lại.
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn nhưng không thể thấy được bờ của mảnh đất mặn này, có chút nghi hoặc nói: “Đất như thế này thì có thể trồng trọt được cây gì chứ? Sản lượng nông sản của nông trường các ông ra sao? Có thể đáp ứng được nhu cầu sử dụng của nông trường không?