Có điều, điều này cũng không làm khó được anh. Cho dù trước đó không có tiền không có người, nhưng anh có điều tra qua tình hình, viết một bản báo cáo mang tính khả thi và đơn xin cấp phép thì hoàn toàn không thành vấn đề. Còn về việc cấp trên có phê duyệt hay không, anh không thể can thiệp được.
Sau khi có được ý tưởng và định hướng tương lai, Vương Văn Quảng tràn đầy năng lượng hơn trước, ban ngày làm việc rất tích cực, ban đêm ngủ cũng rất ngon. Hiệu phó Lương cùng tổ với anh còn tưởng rằng là do Triệu Trân Trân thường xuyên đến thăm nên rất ngưỡng mộ anh.
Một ngày sau khi tan làm, hiệu phó Lương qua tìm anh nói chuyện nhân tiện ăn ké món thịt viên.
Nói đến hiệu phó Lương cũng có chút đáng thương, ông ta và chủ nhiệm Ngô từng là vợ chồng mặn nồng với nhau. Sau khi ông ta đến nông trường có viết thư cho vợ và con, trong thư ngoài việc báo bình an ra còn nhắc đến việc vì để khỏi phải chịu liên lụy thì dặn bà đừng đến nông trường thăm ông ta nữa. Điều kiện của nông trường rất tốt, ăn no mặc ấm, mọi thứ không cần phải lo lắng.
Lúc hiệu phó Lương vừa đến nông trường quả thực ăn uống rất ngon, hơn nữa nhân viên giám sát cũng không quá khắt khe, khá là khách sáo với bọn họ. Lúc mới bắt đầu ông ta ra đồng lao động không làm được, không những không bị mắng mà còn còn một cậu nhóc trẻ tuổi giúp đỡ ông ta làm việc. Nhưng không ai ngờ được những ngày tháng tốt đẹp này không được duy trì bao lâu thì đã nhanh chóng trở nên tồi tệ. Mùa đông vừa đến, hiệu phó Lương cũng phải chịu không ít khổ cực, khó khăn gian khổ trong cuộc sống có thể chịu được. Điều khiến ông ta không ngờ đến là, sau khi vợ ông ta nhận được thư quả thực không hề hồi âm mà cũng không dẫn con đến thăm thật.
Không ai hiểu vợ được như chồng, trước giờ chủ nhiệm Ngô chu đáo tỉ mỉ, bản thân bà là một giáo sư Vật lý, thói quen làm việc cẩn thận và thực tế. Là một người phụ nữ, trước giờ bà chưa từng có ý nghĩa viển vông không thực tế nào. Nếu như chồng đã nói là không cần đến thăm ông ta, hơn nữa tình thế hiện giờ quả thực rất căng thẳng, ngoài việc lo lắng cho các con, bà cũng không muốn đem đến phiền phức cho nhà mẹ đẻ.
Về tình về lý đều có thể hiểu, nhưng điều không thể phủ nhận là bởi vì thế mà hiệu phó Lương tâm trạng rất không tốt. Đặc biệt là không so sánh thì còn đỡ, đằng này lại được nhìn thấy cô vợ bé nhỏ của Vương Văn Quảng thường xuyên đến thăm anh, hơn nữa mỗi lần đến đều đem đến một bịch thức ăn ngon. Không chỉ mỗi ông ta mà những người khác đều rất ngưỡng mộ đến mức khóe mắt đỏ cả lên.
Thịt xông khói mà Triệu Trân Trân mang đến Vương Văn Quảng không nỡ chia sẻ với bất cứ ai, hơn nữa cũng rất ít nên bản thân anh cũng sắp ăn hết rồi. Nhưng còn về đồ viên chiên, vì có quá nhiều nên anh chia vài cái cũng không sao.
Vương Văn Quảng lấy ra hai cái bát sứ to, đổ nước nóng vào, thêm ba cái viên chiên vào ngâm trong đó, cùng hiệu phó Lương mỗi người một bát.
Rất nhanh hiệu phó Lương ăn sạch cả nước, ông nói nói. “Văn Quảng à, đợi sau khi chúng ta ra ngoài, nhất định ngày nào tôi cũng sẽ mời cậu ăn cua. Cua cái nhé, con nào con nấy đều có trứng béo ngậy!”
Vương Văn Quảng cười nói: “Lão Lương à, trời còn chưa tối mà đã mơ rồi sao? Thực ra tôi không thích ăn cua, thích ăn nhất chính là một bát mỳ om. Sợi mỳ cuốn mỏng, nước súp được dùng từ tôm và rau cải ngồng vừa thanh đạm vừa tươi ngon!”
Hiệu phó Lương nghe anh nói xong lại cảm thấy đói, đột nhiên nhớ đến vợ mình. Giáo sư Ngô nấu ăn không giỏi lắm, nhưng biết làm mỳ sợi thủ công. Hơn nữa chỉ dùng trứng gà để trộn bột, sợi mì luộc vô cùng dai, cho thêm nước sốt thịt thì ngon biết bao! Trong lòng ông ta lại thở dài, nhỏ giọng nói: “Văn Quảng à, cậu nói xem, rốt cuộc cấp trên là người như thế nào mà hà khắc với những phần tử tri thức như chúng ta vậy nhỉ?”