Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 366 - Chương 366:

Chương 366:

Vương Văn Quảng ý thức được nên nhìn ra bên ngoài cửa, may mà đóng cửa, anh cũng nói nhỏ: “Những lời này sau này không nên nói nữa, trong lòng ông chẳng lẽ không hiểu sao? Điều chúng ta nên suy nghĩ bây giờ là làm cách nào rời khỏi đây một cách nhanh nhất!”

Hiệu phó Lương bực tức nắm lấy mái tóc rối bù của mình, nói: “Cậu còn nói tôi nằm mơ, cậu đây chẳng phải là đang mơ sao? Nhiều người đã bị đưa đến đây rồi, chỉ thả mỗi mình cậu ra sao?”

Sự hạnh phúc và thỏa mãn của con người cần phải được so sánh, mặc dù những ngày qua hiệu phó Lương sống có chút thảm hại, nhưng ngoài tình cảm phải chịu chút tổn thương và ăn uống không được tốt cho lắm thì không có điều gì cản trở cả, nhưng Ngô Khởi Nguyên thì khác.

Vốn hiệu phó Ngô đã hơn sáu mươi tuổi rồi, mặc dù ra đồng làm việc cũng chỉ làm một vài việc nhẹ nhàng, nhưng cũng rất mệt, sau khi trở về còn phải giúp con gái chăm sóc cháu ngoại.

Trời ấm lên, tình hình sức khỏe của Ngô Thanh Phương tốt dần lên cũng phải cõng theo con ra đồng làm việc. Mặc dù công việc của phụ nữ phụ trách khá nhẹ nhàng, nhưng một ngày phải cõng con trên lưng làm việc ngoài đồng thì cũng rất mệt. Ngô Thanh Phương ra đồng làm việc mệt đến mức thậm chí còn không ăn được cơm, vậy nên khi con cô ấy khát và đói thì chỉ có hiệu phó Ngô chăm sóc thay thôi.

Nói đến đứa bé thì cũng thật đáng thương, mẹ thì không có sữa, đành phải ăn cơm trứng mà Triệu Trân Trân mang đến mỗi ngày sáng tối nó ăn mỗi lần một cái. Sau khi dùng nước nóng chần qua, đứa bé mới mọc được bốn cái răng nhưng ăn rất ngon, trong ánh mắt thể hiện ra sự háu ăn giống như những con động vật.

Nhưng mỗi ngày ăn hai quả trứng gà là không đủ, nhưng dù có đói thì cũng chỉ có thể ăn bánh bao trộn nước sôi mà thôi.

May mà Triệu Trân Trân đến thăm khá thường xuyên, trứng gà cô cho có thể đủ cho nó ăn, đứa bé sắp tròn một tuổi rồi, dạo gần đây khuôn mặt trông cũng có chút da thịt.

Hiệu phó Lương sau khi đồng cảm với hiệu phó Ngô lại nói: “Văn Quảng, cậu nói xem nông trường sẽ xử lý trường hợp của thầy Lâm thế nào?”

Thầy Lâm chồng của Ngô Thanh Phương đã đánh trọng thương Cao Đại Phát cán bộ ở nông trường, hơn nữa bị thương cũng không nhẹ. Ai cũng cho rằng lần này thầy Lâm không thể thoát tội được, nhất định là sẽ bị xử ngồi tù và bị chuyển đến nhà giam. Mặc dù những ngày tháng ở nông trường không dễ sống, nhưng nông trường và nhà tù thực sự vẫn có sự khác biệt.

Hơn nữa điều mà khiến người ta kinh ngạc là, chuyện đã trôi qua bao nhiêu ngày như thế rồi, nghe nói Cao Đại Phát sớm đã xuất viện, nhưng thầy Lâm lại chưa hề bị đưa đi khỏi nông trường. Anh ta bị nhốt một mình ở trại giam của nông trường, nghe nói cơ sở vật chất ở đó chắc khác gì nhà tù.

Có điều ở đây là nông trường, lao động cải tạo là điều hiển nhiên, có người thấy thầy Lâm một mình làm việc ngoài đồng, xới đất vô cùng hăng hái.

Đây cũng là một vấn đề khá là mẫn cảm, Vương Văn Quảng nói: “Đã qua một thời gian dài như thế rồi, chắc là không bị áp giải đi đâu. Nếu như biểu hiện tốt, nói không chừng còn được trả về? Như thế cũng tốt, gia đình nhà hiệu phó Ngô quả thực không thể thiếu anh ta!”

Hiệu phó Lương gật đầu rồi xin phép đi về.

Để thật sự viết báo cáo xin phép, quả thực có rất nhiều việc mà Vương Văn Quảng cần phải làm. Đầu tiên, anh bắt buộc phải hiểu được vấn đề cơ bản về đất của toàn bộ nông trường, dĩ nhiên, những tài liệu này chắc hẳn sẽ có bản sao lưu ở trong nông trường. Nhưng thứ nhất chưa chắc là anh có thể mượn được nó, thứ hai anh vẫn tin tưởng thông tin trực tiếp từ bản thân mình hơn.

Nhưng quả thực nông trường quá lớn, ban ngày anh phải làm việc, chỉ có thể nhân lúc trời sáng và trời tối để làm, dù chỉ là việc lấy mẫu đất cũng phải bỏ ra khá nhiều thời gian.

Bình Luận (0)
Comment