Về chuyện học vượt cấp, Vương Kiến Dân thật ra cũng muốn đi, nhưng trong lòng cậu bé có chút không muốn rời xa lớp học vừa mới quen thuộc này, hơn nữa còn phải rời xa em trai Kiến Quốc.
Có điều, Kiến Quốc đã nói với mẹ chuyện cậu bé không muốn học vượt cấp.
“Không có mà!”
Lưu Hàn Quốc với bộ dạng không tin, nói: “Cậu ấy đang đọc sách lớp ba rồi!”
Những người khác không biết, nhưng Vương Kiến Dân biết rất rõ em trai từ nhỏ làm mọi chuyện đều không có tính nhẫn nại. Có lẽ thằng bé chỉ là nhất thời hứng thú, nội dung bài học của lớp ba rất nhiều, chắc chắn thằng bé không thể nào kiên trì được. Đặc biệt là môn toán lớp ba, so với những gì mà bọn họ đang học khó hơn rất nhiều!
Vương Kiến Dân lắc đầu nói: “Không phải đâu, ở nhà tớ vừa hay có quyển sách lớp ba, chắc là nó có tính hiếu kỳ muốn xem thôi!”
Lưu Hàn Quốc gật đầu, lại hỏi thêm: “Vương Kiến Dân, cậu có muốn học vượt cấp không?”
Vương Kiến Dân sững lại, không trả lời, Lưu Hàn Quốc thở dài nói: “Dù sao thì tớ không muốn học vượt cấp đâu, nghe nói giáo viên chủ nhiệm của lớp bốn rất ác. Hơn nữa tớ không muốn rời xa cậu và những bạn học khác!”
Bạn nhỏ Vương Kiến Dân nghe xong những lời này càng thêm do dự.
Đứa trẻ tám tuổi đang phải đối mặt với sự lựa chọn đầu tiên trong cuộc đời.
Sau khi tan học, bạn nhỏ Vương Kiến Dân vẫn là bộ dạng trong lòng đầy tâm sự, sự thất thường của cậu bé ắt hẳn Triệu Trân Trân quan sát được. Có điều cô không có thời gian ngay lập tức ngồi xuống tâm sự với con mình, Kiến Quốc và Kiến Xương đang nhao nhao lên vì đói, cô phải nhanh chóng đi nấu ăn.
Vương Kiến Xương tuy rằng có rất nhiều điều không hài lòng, nhưng dần dần cũng quen với trường mẫu giáo hiện tại, còn kết thêm được mấy người bạn. Bởi vì thằng nhóc vẽ tranh rất đẹp, không chỉ có một lần đạt được sự biểu dương của giáo viên, trong lớp có một cô nhóc tên Kỳ Kỳ rất thích thằng nhóc. Mỗi ngày đều muốn chơi cùng với thằng nhóc, hơn nữa còn mang theo kẹo ngon đem cho thằng nhóc.
Để đáp lại, Kiến Xương quyết định sẽ vẽ một chùm nho thật đẹp tặng cho cô nhóc.
Trông ba người anh trai thì Tiểu Kiến Minh đều thích cả, nhưng thích nhất vẫn là anh ba Vương Kiến Xương. Cậu nhóc bước đi thật nhanh với đôi chân nhỏ bé của mình cầm theo chiếc hộp khối lắp ghép và đặt xuống đất, lại chạy qua kéo thật mạnh tay Kiến Xương, giọng nũng nịu nói: “Anh ba, chơi xếp hình đi!”
Vương Kiến Xương cũng rất thích chơi xếp hình, nhưng giờ thằng nhóc còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, ngước mắt lên nhìn hai anh trai. Kiến Quốc đặt cặp sách xuống rồi chạy ra ngoài, Kiến Dân ngồi trên ghế ngẩn ngơ cũng chẳng biết đang nghĩ gì, nên thằng nhóc chỉ vào anh cả nói: “Tứ Bảo, anh ba hôm nay có chút chuyện, em chơi cùng với anh cả nhé!”
Tiểu Kiến Minh vui vẻ sang chỗ anh cả.
Nhưng chơi được một lúc, cậu nhóc mất hứng rồi.
Bởi vì cậu nhóc phát hiện anh cả căn bản là không để ý đến mình nên cậu nhóc tự mình chơi xếp hình. Một lúc sau xếp được một ngôi nhà, cậu nhóc đang định vui mừng nhưng anh cả lại làm đổ nó đi. Một lúc sau lại xếp được một tòa lâu đài lớn, xếp còn đẹp hơn so với Kiến Xương. Cậu nhóc đang định ngồi xuống để xem một cách tỉ mỉ hơn, Kiến Dân lại gạt tay làm đổ tòa lâu đài.
Lần thứ ba, Kiến Dân xếp được một chiếc xe tàu hỏa nhỏ, tạo hình này anh ba gần như là không biết làm. Tiểu Kiến Minh cười ha ha xích lại gần, đôi tay nhỏ còn chưa kịp sờ đến đuôi của tàu hỏa, Kiến Dân lại dơ tay ra đập một nhát, xe tàu hỏa lại bị đập cho rơi vãi ra đấy. Đừng nói đến đuôi xe, ngay cả đầu tàu cũng chẳng thấy đâu.
Quá tam ba bận, lần này đã lần thứ ba rồi, Tiểu Kiến Minh không thể nhịn nổi nữa, cậu nhóc tức giận khóc lớn, nhăn mặt trừng mắt nhìn anh trai mình. Tâm trạng Kiến Dân không được tốt, cũng chẳng thèm dỗ em, chỉ chú ý nhặt những miếng xếp hình trên mặt đất.