Cục trưởng Từ xem như là anh hùng thời loạn thế, trước giờ làm việc đều quyết đoán, nhưng thật ra ông ta chỉ có trình độ văn hóa tiểu học. Mặc dù sau này thông qua nỗ lực đạt đến trình độ trung học, nhưng so với những sinh viên đại học con nhà quyền quý thì chỉ có thể xem như người không có văn hóa, thậm chí là nửa mù chữ. Một người nửa mù chữ có thể quyết định phương thức chiêu sinh của sinh viên đại học, trong lòng ông ta ít nhiều cũng có chút đắc ý.
Đương nhiên rồi, trước giờ cục trưởng Từ cũng cho rằng trình độ học vấn không phải là tiêu chuẩn cân nhắc năng lực của một người. Có người có trình độ học vấn cao không có nghĩa là năng lực tốt, có người trình độ học vấn thấp nhưng năng lực lại cao, ông ta chính là một ví dụ điển hình.
Nói trắng ra thì việc học tập văn hóa kiến thức chính là muốn nâng cao năng lực của một người. Một người chỉ biết học hành thì chẳng phải trở thành tú tài nghèo trong xã hội cũ rồi sao. Ngoại trừ một tấm thân nghèo kiết cổ hủ và nói như rồng leo, làm như mèo mửa thì một chút bản lĩnh thật sự cũng không có! Đương nhiên không phải tất cả tú tài đều như thế. Nhưng không thể phủ nhận là rất nhiều phần tử trí thức hiện tại đều có thái độ kiêu ngạo, không những tác phong có vấn đề mà còn tự cho rằng mình tài trí hơn người. Đảng và nhân dân trao cho bọn họ đầy đủ sự tin tưởng và địa vị, mà những người này lại vọng tưởng muốn được nhiều hơn nữa!
Bây giờ chính là muốn thanh trừ một bộ phận những người này ra khỏi đội ngũ của nhân dân!
Trong lúc không hay biết đã đi đến phòng làm việc của hiệu phó Thái.
Hiệu phó Thái mời cục trưởng Từ ngồi xuống, đích thân đi rót một ly trà bưng đến cho lãnh đạo, cười nói: “Cục trưởng Từ, trà này là trà ngon của trưởng ban Trương mang từ quê nhà lên, do sau Tết đến tòa thị chính báo cáo công việc cướp được từ chỗ anh ta đấy. Ông nếm thử đi, mùi vị này vô cùng ngon!”
Cục trưởng Từ đã rất nhiều năm chưa từng về quê nhà. Ông ta không khỏi nhìn trưởng ban Trương một cái rồi bưng ly lên uống một ngụm.
Hình như quả thật là mùi vị trong ký ức.
Ông ta gật đầu nói: “Không tệ.”
Bài báo cáo bằng miệng của hiệu phó Thái rất nhanh đã làm xong rồi, nhưng mà lại không vì thế mà dừng quá trình báo cáo lại. Anh ta lấy mấy tập văn kiện dày từ trong tủ hồ sơ ra, báo cáo công việc nửa năm gần đây nhất của trường, từng chuyện từng chuyện một nói cho cục trưởng Từ nghe.
Cục trưởng Từ không hề có hứng thú đối với sự vụ cụ thể của trường đại học, nghe chưa được hai trang đã khẽ nhíu mày.
Hiệu phó Thái thấy thế thì vội vàng cất hồ sơ vào, lại tiếp tục rót một ly trà cho lãnh đạo rồi nói: “Cục trưởng Từ, hậu bối sớm đã nghe qua danh tiếng của ông, trong lòng khâm phục nhưng không có duyên gặp gỡ. Hôm nay vừa gặp quả nhiên không giống bình thường. Người như ông đối với những người như chúng tôi chính là đại anh hùng, nhân vật lớn, lãnh đạo cả đời. Chúng tôi muốn nghe những lời dạy bảo, chỉ đạo của ông để làm việc! Hy vọng lão lãnh đạo có thể cho hậu bối một cơ hội. Trời không còn sớm nữa, tôi đã sắp xếp nhà ăn của trường chuẩn bị bữa ăn đơn giản, hi vọng cục trưởng Từ có thể nể mặt ở lại dùng!”
Trong mắt của người khác, lời nói này của anh ta có chút khoa trương, nhưng chỉ có lời tâng bốc là luôn khiến người khác vui lòng. Người trong cuộc là cục trưởng Từ nghe xong trong lòng rất khoan khoái, liền dặn dò thư ký Trình: “Cậu cho người nói một tiếng với bên tòa thị chính!”
Ông ta đã bỏ rơi thị trưởng Trần một ngày rồi, vốn là dự định buổi tối cùng nhau đi ăn tối, nhân tiện thảo luận một ít chuyện công việc.
Thư ký Trình gật đầu, vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc. Anh ta đang định đi chào hỏi người phụ việc một chuyến thì nhìn thấy thư ký Huỳnh bên cạnh thị trưởng Trần đi tới.