Anh ta và thư ký Trình là bạn đại học, hai người vô cùng thân thiết mỉm cười với nhau. Thư ký Trình lên tiếng: “Cậu đến đúng lúc thật, tối nay cục trưởng Từ muốn ở lại ăn cơm với hiệu phó Thái, phiền cậu báo cáo với thị trưởng Trần một tiếng!”
Thư ký Huỳnh cười nói: “Quả thật là rất trùng hợp, thị trưởng Trần đã biết cục trưởng Từ đến đại học rồi, nói đợi ông ấy xong công việc thì sẽ lập tức đến đây!”
Nhà ăn của Đại học Bình Thành trên căn bản muốn gì có đó, các loại nguyên liệu nấu ăn đều rất phong phú, hơn nữa tay nghề của đầu bếp cũng rất tốt. Món ăn được chế biến có đầy đủ sắc hương vị, hơn nữa rất nhiều món còn được làm vô cùng tinh tế, ăn cũng rất thuận tiện. Ví dụ như một món tôm, cách ăn đơn giản nhất chính là luộc trong nước muối một chút, hoặc nhiều nhất là cho chút dầu rồi xào với gừng và hành. Nhưng đầu bếp của nhà ăn lại không làm như thế mà lột vỏ tôm rồi làm sạch, áo trứng gà bên ngoài rồi chế biến. Những loại hải sản khác cũng đều chế biến theo cách này, tuyệt đối không cần khách khứa phải dùng tay để bóc vỏ, trông rất bẩn.
Cục trưởng Từ ăn xong rất hài lòng, nhìn người cũng cảm thấy đặc biệt thuận mắt.
“Hữu Tùng à, tính ra thì chúng ta phải có sáu bảy năm không gặp nhau rồi nhỉ?”
Trên mặt của thị trưởng Trần lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu.
Những năm nay con đường làm quan của anh ta thăng tiến rất nhanh. Bởi vì lý do công việc, đương nhiên không chỉ một lần đến Bắc Kinh, nhưng lại không hề đi thăm hỏi những chiến hữu cũ của cha mẹ. Thứ nhất là vì để tránh hiềm nghi. Anh ta một mạch thăng tiến, xung quanh không biết có bao nhiêu cặp mắt dõi theo. Vốn dĩ anh ta đều là dựa vào chính mình, nếu như vì thế mà bị người khác vẽ vời thành người có bối cảnh thì không đáng rồi. Thứ hai là mặc dù có chỗ dựa có thể là chuyện tốt, nhưng nếu như chỗ dựa đứng sai phe thì chỗ dựa có thể không có chuyện gì, nhưng người gánh tai họa có thể chính là những nhân vật nhỏ như họ. Tất cả mọi thứ hiện tại của anh ta không dễ dàng có được, không thể để cho bất cứ người nào phá hoại.
Nhưng trên thực tế, mặc dù thị trưởng Trần không đi thăm đám người cục trưởng Từ, tư lệnh Lư, nhưng đám bạn già này lại vô cùng quan tâm đối với nhân tài mới xuất hiện như anh ta. Tư lệnh Lư đã nghỉ hưu rồi, độ mẫn cảm chính trị giảm xuống không ít. Nhưng cục trưởng Từ vẫn còn tại vị, hơn nữa bởi vì quan hệ với trưởng ban Trương cho nên hiểu biết về chuyện của thị trưởng Trần tương đối nhiều một chút.
Cục trưởng Từ này trước giờ công tư phân minh. Mặc dù bầu không khí của bữa tiệc đặc biệt tốt, tâm trạng của ông ta cũng rất tốt, nhưng cũng không quên đặt ra không ít câu hỏi cho thị trưởng Trần. Trần Hữu Tùng là có chuẩn bị trước khi đến, đương nhiên sẽ không bị ông ta hỏi ra sơ hở gì, hai người trò chuyện tới lui rất nhiều vấn đề.
Mặc dù không phải là đáp án của mỗi câu hỏi đều rất hài lòng, nhưng tổng thể thì hôm nay gặp lại, thị trưởng Trần rất bình tĩnh, nói năng chững chạc, lão luyện hơn nhiều so với trong tưởng tượng, là một thanh niên khiến ông ta yêu thích.
Cục trưởng Từ đã hỏi xong những câu muốn hỏi, tạm thời gác lập trường công việc qua một bên. Ông ta đã nảy sinh tấm lòng yêu mến nhân tài đối với Trần Hữu Tùng, vì thế trong suốt buổi tiệc rất vui vẻ. Vốn dĩ mấy năm gần đây bởi vì lý do sức khỏe đã rất ít khi uống rượu, nhưng vẫn không nhịn được kêu một chai rượu nho. Một mình ông ta đã uống đến nửa chai.
Sáng sớm hôm sau, cục trưởng Từ thức dậy chẳng thèm rửa mặt, chau mày kể lại cho thư ký Trình từng vấn đề đã phát hiện được hôm qua. Anh ta nhanh chóng ghi lại vào trong sổ tay.
Trong cuộc họp hằng ngày của tòa thị chính, cục trưởng Từ đã đem những vấn đề này ra thảo luận từng nội dung.