Trong đó có một vấn đề quan trọng nhất chính là phê phán cường độ làm việc của tổ công tác Bình Thành không đủ. Đặc biệt là tổ công tác Đại học Bình Thành không đủ tính tích cực và tác dụng trong việc điều động sinh viên, các hoạt động đều không được mở rộng. So sánh với hành động quyết liệt của những khu vực khác thì Bình Thành quả thật chính là một nơi ao tù nước đọng!
Giọng điệu của cục trưởng Từ tương đối nghiêm nghị. Hơn nữa lời này so với bệnh hình thức mà trước kia Lư Chí Vĩ nói nghiêm trọng hơn nhiều, gần như là phủ nhận tất cả.
Trong phòng họp yên lặng như tờ.
Cục trưởng Từ thể hiện một vẻ mặt nghiêm nghị, rất hài lòng đối với hiệu quả này.
Thật ra thì Trần Hữu Tùng đã sớm có chuẩn bị, nhưng không ngờ tới cục trưởng Từ lại lên tiếng sắc bén như thế. Anh ta không trực tiếp thể hiện phản ứng về việc này, mà nói với các cấp dưới đang đưa mắt nhìn nhau trong phòng: “Cục trưởng Từ phê bình rất đúng. Về điểm này tôi phải báo cáo riêng với lãnh đạo. Mọi người đều về trước đi!”
Sau khi mọi người đi, thị trưởng Trần đích thân rót một ly trà cho cục trưởng Từ, cười nói: “Cục trưởng Từ, thật ra vấn đề mà ông nói, trước đây chủ nhiệm Lư cũng đã từng đề cập. Nhưng mà nói thật lòng thì tôi cũng không giải thích rõ ràng cho anh ta về nguyên nhân trong việc này. Bởi vì tôi cảm thấy có thể do tuổi tác của anh ta rất khó hiểu được hòa bình của hiện tại không dễ có được. Bản thân sinh ra trong những năm tháng hòa bình là một việc hạnh phúc biết bao!”
Nói thật, mặc dù không thích Lư Chí Vĩ này, nhưng thị trưởng Trần rất hâm mộ một lớp người họ, bởi vì bọn họ sinh ra thì xã hội đã rất ổn định rồi.
Không giống anh ta, tuổi thơ xốc nổi sống lưu lạc.
Cục trưởng Từ nhướng mày nói: “Hữu Tùng, chính là bởi vì hòa bình không dễ có được, cho nên chúng ta mới phải trân trọng thành quả này. Không để cho giai cấp tư sản, phần tử phá hoại và phần tử cải chính có được bất kỳ một cơ hội nào! Chúng ta phải phát động sức mạnh của quần chúng nhân dân rộng lớn và vận động sinh viên, bắt cho được tất cả phần tử phá hoại trong nội bộ nhân dân!”
Trần Hữu Tùng gật đầu nói: “Liên quan đến vấn đề này, thật ra Bình Thành chúng tôi làm vô cùng thành công. Có thể nói thế này, gần như tất cả người có dính líu đến giai cấp tư sản đều bị điều chuyển đi, đã loại trừ sạch sẽ trong đội ngũ của quần chúng nhân dân rồi.”
Cục trưởng Từ đã từng đến nông trường Thanh Hòa, quả thật phạm nhân bị điều chuyển rất nhiều, nhiều hơn rất nhiều so với những khu vực khác mà ông ta nhìn thấy. Về điểm này thì ông ta không thể phủ nhận. Nhưng muốn người như ông ta thừa nhận chiến tích của Trần Hữu Tùng là không thể nào. Suy cho cùng thì tổ công tác toàn quốc do ông ta quản lý độc lập với tòa thị chính và thành ủy, là có quyền hành chính độc lập.
Vì vậy ở một mức độ nào đó đại diện cho hai phe cánh khác nhau.
Ông ta có chút không vui nói: “Mặc dù các cậu đã làm một ít việc, nhưng vẫn còn chưa đủ! Công tác tuyên truyền của các cậu làm không tới nơi tới chốn. Tôi đưa ra cho cậu một kiến nghị công việc cụ thể nhé. Bắt đầu từ ngày mai, tổ công tác của Đại học Bình Thành phải bận rộn lên. Khuôn viên trường lớn như thế, treo đầy tranh chữ trước, sau đó tiến hành tổ chức một đợt hoạt động diễu hành quy mô lớn cho thầy trò toàn trường. Bình Thành của các cậu lớn như thế, ít nhất cũng phải ba ngày mới đi hết.
Cứ tạm định thời gian ba ngày đi. Bây giờ cậu thông báo xuống dưới đi, để họ phải bắt đầu từ sáng sớm ngày mai!”
Trần Hữu Tùng không đi truyền lệnh mà đưa hai tờ giấy mỏng cho cục trưởng Từ.
Sau khi nhìn, cục trưởng Từ đột ngột thay đổi sắc mặt, giận đùng đùng nói: “Tài liệu này của cậu là từ đâu tới? Độ tin cậy bao nhiêu?”
Trần Hữu Tùng vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Đây đều là tài liệu chân thật nhất.