Mỗi một người chết được ghi chép trên đó đều có tư liệu chi tiết thuở bình sinh.” Anh ta nói xong thì đứng dậy, đi tới trước tủ hồ sơ, mở ngăn kéo khóa ra, từ trong đó lấy ra một tập văn kiện bí mật.
Cục trưởng Từ chỉ lật hai trang đã cảm thấy da đầu tê tái.
Thật ra thì lúc mới bắt đầu ông ta đã đã cường điệu rất nhiều lần. Mặc dù công tác cách mạng nhất định phải có lực độ, phải vô tình giống như gió thu cuốn hết lá vàng, nhưng phải đấu văn chứ không đấu võ. Đây là một nguyên tắc cơ bản nhất. Nhưng vận động phát triển hừng hực khí thế, rất nhiều việc đã không phải là chuyện mà người ta có thể khống chế nữa rồi.
Các nơi thỉnh thoảng có án mạng thảm khốc. Những tình huống này ông ta cũng không phải là không biết. Nhưng bên dưới báo cáo rất ít, hoặc là cố tình giấu diếm, ông ta cũng vờ như không biết. Đây là ở thời đại hòa bình, án mạng là chuyện lớn, nhưng trên chiến trường thì chết một người quả thật là bình thường không quan trọng, giống như giẫm chết một con kiến vậy!
Đột nhiên hôm nay nhìn thấy những số liệu này, đặc biệt có một số học sinh sinh viên mười mấy đến hai mươi tuổi, giống như những cây bạch dương trong mùa xuân, độ tuổi đẹp nhất với tiền đồ vô hạn lại bởi vì giẫm đạp hoặc là những chuyện ngoài ý muốn khác mà mất đi tính mạng quý giá!
Bản thân cục trưởng Từ cũng có con gái, con trai nhỏ nhất cũng mới chừng hai mươi tuổi.
Một lúc lâu sau, cục trưởng Từ mới lên tiếng: “Nếu như tình hình mà cậu cung cấp là thật, tôi sẽ báo cáo với cấp trên!”
Thị trưởng Trần thở phào nhẹ nhõm trong lòng, quyết định thừa thắng xông lên.
“Cục trưởng Từ, có lúc tôi nghĩ một quốc gia thật ra không khác gì một đại gia đình. Bây giờ đất nước của chúng ta đang đối diện với tương đối nhiều khó khăn. Các quốc gia phương Tây phong tỏa chúng ta, thực hành cách ly rất nhiều kỹ thuật tiên tiến với chúng ta, một số hạng mục trọng đại của quốc gia đều gặp phải khó khăn nghiêm trọng. Thật ra thì trong thời kỳ này là lúc cần trọng dụng nhân tài nhất! Cho nên Đại học Bình Thành là đại học cao nhất của địa phương, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ phần tử phá hoại nào! Đối với một gia đình mà nói thì quan trọng nhất là phải đoàn kết lại nhất trí đối ngoại, đối với một quốc gia thì chắc hẳn cũng là như thế!”
Lần này cục trưởng Từ im lặng một thời gian dài hơn.
Từ Thừa Thiên này mặc dù không có văn hóa, cũng chưa từng đọc binh thư, càng chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Nhưng trời sinh ông ta có mưu kế, dẫn binh đánh trận rất bài bản, đối nhân xử thế cũng rất có chừng mực. Những người già giống như ông ta trước mắt đều lui về tuyến sau rồi. Duy nhất chỉ có ông ta không cam tâm, hơn nữa còn đoán được ý đồ của lãnh đạo, hỏa tốc xây dựng tổ công tác.
Trong khoảng không đến một năm gần đây, cục trưởng Từ cảm thấy ông ta đã sống đến khoảng thời gian oai phong nhất trong cuộc đời. Trước kia ông ta là đại anh hùng, nhưng nói thật thì những anh hùng như ông ta rất nhiều, nhiều rồi thì cũng không đáng giá. Bây giờ ông ta đã chuyển từ anh hùng sang chính khách, không những quyền lực lớn mà số người nịnh nọt cũng nhiều hơn. Thậm chí một số chiến hữu cùng cấp hoặc là cao hơn một cấp ngày xưa nhìn thấy ông ta cũng khách sáo không ít. Cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời! Thậm chí cục trưởng Từ cảm thấy ông ta càng sống càng trẻ ra!
Nhưng giờ phút này lời của một hậu bối như Trần Hữu Tùng khiến cho nội tâm của ông ta đột nhiên có một cảm giác xấu hổ.
Đúng vậy, ông ta là một người trải qua mưa bom bão đạn, sao lại không biết tính quan trọng của hòa bình. Thân là một Trung tướng, đương nhiên ông ta cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại của đất nước. Chỉ là thứ quyền lực này, một khi đã quen rồi thì sẽ bị nghiện giống như thuốc phiện vậy.