Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 376:

Chương 376:

Bất luận như thế nào thì cha, chồng, con đều phải sống không thiếu một người nào. Mặc dù cuộc sống có hơi khó khăn, nhưng cô ấy tuyệt đối không thể từ bỏ dễ dàng.

Ban đêm sau khi tan ca, bởi vì Ngô Thanh Phương phải địu con cả ngày để lao động, phần xương sống thắt lưng cũng không đứng thẳng lên được. Cô ấy thả con trai Đằng Đằng xuống đất. Trên mặt đất trải một tấm đệm cũ, cậu bé rất thích bò qua bò lại trên đó.

Hiệu phó Ngô đẩy cửa đi vào, thấy con gái nằm trên giường không nhúc nhích, lo lắng nói: “Thanh Phương, con xem gần đây sắc mặt con không tốt, ban đêm còn ho khan nữa không?”

Ngô Thanh Phương lắc đầu cười nói: “Cha, bây giờ ban đêm đã không còn ho khan nữa. Gần đây con cảm thấy đỡ nhiều rồi, cả người cũng đã có sức lực rồi, chỉ là cõng Đằng Đằng nên đau lưng! Nằm một chút sẽ đỡ hơn thôi. Cha cũng mệt cả ngày rồi, đi nghỉ sớm đi. Đằng Đằng tự chơi một mình một lát, đợi ăn trứng gà xong nó sẽ ngủ!”

Ngô Khải Nguyên bản thân tuổi tác đã cao, lại lo cho cả nhà con gái, ăn không ngon ngủ không yên, cộng thêm lao động cả ngày quả thật đã rất mệt rồi. Nhưng mà lúc này khi ông ấy nhìn thấy đứa cháu ngoại bò qua bò lại trên đệm, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười đáng yêu thì tất cả mọi sự khó chịu đều tan thành mây khói.

Gần đây Đằng Đằng không chỉ là có da có thịt trên mặt mà còn hoạt bát hơn nhiều. Cậu bé nhìn thấy người thì thích cười, thấy ông ngoại đến thì rướn người dậy, hai cánh tay nhỏ xíu vung vẩy, miệng cười toe toét.

Ngô Khải Nguyên ngồi xổm người xuống bế cháu ngoại, dùng sức hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé.

Ngô Thanh Phương cảm thấy hơi khát. Cô ấy từ trên giường ngồi dậy rót hai chén nước, đưa một chén cho cha.

Uống nước xong, cô ấy lấy một cái túi từ trong tủ ra, từ trong đó lấy ra một cái bánh rán, cười nói: “Cha! Hôm nay hiệu phó Vương đến đưa trứng gà, còn đem đến mấy cái bánh rán. Vốn dĩ con không nhận, anh ấy nói là chị Trân Trân dặn dò anh ấy nhất định phải mang qua!”

Hương vị của thức ăn chiên rán đặc biệt hấp dẫn. Hiệu phó Ngô âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, nhưng lại nói: “Thứ này không dễ tiêu hóa, con giữ lại ăn đi.”

Ngô Thanh Phương xé chiếc bánh rán ra làm hai nửa, đưa cho cha một nửa, giận dỗi nói: “Cha! Nếu như cha không ăn thì con cũng không ăn!”

Lúc này hiệu phó Ngô mới nhận lấy, ăn từng miếng nhỏ.

Cậu bé Đằng Đằng đại khái ngửi thấy mùi thơm, chớp chớp đôi mắt to nhìn mẹ, lại nhìn ông ngoại đang cầm chiếc bánh ăn rất ngon. Cậu bé có hơi gấp gáp, mếu miệng muốn khóc. Ngô Thanh Phương đã dỗ dành cậu bé: “Cục cưng mau đến đây, mẹ đút con ăn bánh nhé!”

Cậu bé dùng cả tay chân vội vã bò qua.

Triệu Trân Trân đột ngột dẫn theo bốn đứa con chuyển đến huyện Huệ Dương, thật ra thì vẫn khiến cho người khác chú ý.

Bởi vì vốn dĩ một người phụ nữ đơn thân chính là điểm chú ý của mọi người. Hơn nữa cô còn xinh đẹp, còn nhảy dù đến công đoàn trực tiếp làm chủ tịch. Tất cả những thứ này không có cách nào không khiến cho người khác chú ý. Đương nhiên bản thân cô cũng biết được điều này. Ngoại trừ ở đơn vị làm một lãnh đạo mới nhậm chức, không thể không lên giọng ra thì cô đều cố hết sức khiêm tốn.

Buổi sáng cô đã dẫn các con ra ngoài từ rất sớm rồi, sau khi tan làm đóng cửa thì tuyệt đối không ra khỏi nhà. Cuộc sống như thế bình lặng lại an tâm.

Nhưng nhà tập thể của chính quyền huyện Huệ Dương đều là từng dãy san sát, người ở trong đó đều là nhân viên công tác của huyện, không giao thiệp thì không thể nào!

Phía bên trái căn hộ của Triệu Trân Trân là gia đình của Điền Tam Thái - chủ tịch hội phụ nữ huyện Huệ Dương. Điền Tam Thái là một người phụ nữ trung niên suốt ngày vui tươi hớn hở. Bất luận là ở đơn vị hay là trong nhà tập thể thì nhân duyên đều rất tốt. Ngày đầu tiên khi Triệu Trân Trân dọn đến, chị ta đã sang nhà chào hỏi .

Bình Luận (0)
Comment