Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377:

Chương 377:

Nhưng mà hôm đó Triệu Trân Trân thật sự quá mệt, chị ta là người rất tinh ý, chỉ nói mấy câu khách sáo đã nói lời chào tạm biệt rồi.

Vốn dĩ cho rằng hàng xóm chỉ cách một bức tường, ngày thường lui tới chắc chắn không thể thiếu, nhưng chị ta không ngờ Triệu Trân Trân lại thật sự đóng cửa lại tự sống cuộc sống của mình, rất có thái độ cả đời không qua lại với hàng xóm.

Điều này càng khiến cho Điền Tam Thái tò mò.

“Kiến Dân, đề này con làm sai rồi, mẹ sẽ không nói đáp án chính xác cho con trước, con tự mình suy nghĩ lại đã nhé?”

Vương Kiến Dân gật đầu.

Triệu Trân Trân cười rồi đứng lên, nói với Kiến Quốc: “Anh đang làm bài tập, ba đứa các con không được quấy rầy anh nhé. Kiến Minh ngoan nhé, mẹ đi nấu cơm đây!”

Thật ra trước kia cô kiên trì muốn học với mẹ chồng, dĩ nhiên một mặt là muốn nâng cao bản thân một chút, nhưng còn có một mục đích rất quan trọng đó chính là hy vọng có thể có năng lực phụ đạo cho mấy đứa con của mình. Lúc trước Kiến Dân Kiến Quốc có đề khó cũng sẽ hỏi cô, nhưng phụ đạo tương đối có hệ thống thì không có.

Vì để cho Kiến Dân có thể nhảy lớp thuận lợi ở học kỳ mới, gần đây cô hướng dẫn con chăm chỉ học chương trình học của lớp ba. Điều khiến cô không ngờ tới là trước kia cho rằng dạy người khác là rất mệt mỏi, nhưng thật ra cũng không hề mệt chút nào. Không những không mệt mà cảm giác thành tựu khi có thể trở thành thầy của người khác là không gì có thể so sánh được.

Từ lúc bắt đầu vào Xưởng bông nhà nước vẫn luôn là công việc mang đến cho cô cảm giác thành tựu lớn nhất. Nhưng cô không ngờ thì ra dạy con của mình lại có cảm giác thành tựu lớn hơn cả cảm giác mà công việc mang đến, hơn nữa còn khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và thỏa mãn!

Nụ cười trên mặt của Triệu Trân Trân không thể thu lại được.

Đúng vào lúc này thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Là ai đó?” Trong giọng nói của cô không khỏi mang theo một chút đề phòng.

“Là tôi! Điền Tam Thái đây!”

Triệu Trân Trân mở cửa. Điền Tam Thái nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ửng hồng của cô thì sửng sốt một chút. Trong lòng chị ta nghĩ người phụ nữ này thật đúng là xinh đẹp, rõ ràng đã là mẹ của bốn đứa con rồi mà vóc dáng và gương mặt đều không có gì để soi mói. Bước ra ngoài nói là một cô gái thì cũng có người tin đấy!

Chị ta cười đưa một cái chén sứ qua nói: “Đây là cá chiên mới làm, ăn với bánh bột ngô ngon lắm đấy!”

Sau khi nói cám ơn thì Triệu Trân Trân nhận lấy. Cô đổ cá ra, để vào đó mấy miếng bánh mỡ, cười nói: “Cám ơn chị Điền nhé!”

Điền Tam Thái nhận cái chén sứ nhưng không đi ngay mà cầm một chiếc bánh mỡ lên nếm thử, nói: “Ôi món bánh ngọt này làm thế nào vậy, ngon thật đấy, nhân bánh đậu vừa mịn vừa ngọt!”

Triệu Trân Trân nói: “Chính là thêm chút hạt kê vàng trước khi nấu đấy.” Nói xong Điền Tam Thái cười cười, lách mình đi vào trong bếp.

Mấy đứa con của Điền Tam Thái đều lớn rồi, còn chồng thì chưa về. Chị ta không hề vội vã đi, dứt khoát tiến vào trong bếp cười nói: “Em Triệu buổi tối định làm món gì thế, tôi giúp một tay nhé?”

Trẻ con đều thích ăn thịt, mấy đứa Kiến Dân cũng không ngoại lệ, đặc biệt là Kiến Xương và Kiến Quốc. Trước kia ở nhà hai ngày không ăn thịt đã ồn ào đòi ăn. Nhưng mà sau khi đến huyện Huệ Dương, vì công việc của cô quá bận, thời gian buổi sáng rất gấp căn bản không thể đến cửa hàng thịt để xếp hàng mua thịt được, càng không có thời gian đến vùng ngoại ô để mua gà mua vịt, chỉ có thể thỉnh thoảng nhờ đồng nghiệp vài lần. Vì vậy số lần các con ăn thịt giảm đi rõ rệt.

Hôm trước Kiến Xương đòi ăn đùi gà. Triệu Trân Trân cũng cảm thấy có lỗi với con. Nhà trẻ của thằng nhóc không chỉ là phương tiện thiết bị tương đối kém, mà chất lượng bữa ăn trưa cũng không được tốt, cho nên đã nhờ Giang Mãn Cúc mua hai con gà.

Bình Luận (0)
Comment