Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 378:

Chương 378:

Hôm qua đã ăn một con, còn lại một con cô chuẩn bị làm món gà hầm khoai tây.

Thật ra thì ăn gà cũng không có gì, nhưng mà Triệu Trân Trân tương đối cẩn thận, cười nói: “Xào cải trắng, lại nấu thêm một nồi cháo là được rồi!”

Chị Điền lập tức nói: “Vậy thì đơn giản, cô rửa cải đi, tôi giúp cô nhóm lửa!”

Là chủ tịch hội phụ nữ của huyện Huệ Dương, dĩ nhiên chị Điền không chỉ đơn thuần đến đưa đồ, giúp làm cơm nhóm lửa. Chị ta giới thiệu một lượt tình hình hàng xóm xung quanh cho Triệu Trân Trân, cuối cùng hỏi: “Em Triệu, một mình cô chăm sóc bốn đứa con vất vả thật, sao không thấy cha của tụi nhỏ vậy?”

Huyện Huệ Dương là địa phương nhỏ, tin tức tương đối lạc hậu. Mọi người đều không biết chuyện chồng của cô Vương Văn Quảng bị điều chuyển, đương nhiên bản thân cô cũng sẽ không chủ động nói.

Triệu Trân Trân cười cười nói: “Chị Điền, cha của bọn trẻ ở nông trường Thanh Hòa.”

Cô nói lời này rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Điền Tam Thái lại giật nảy mình. Chị ta không nhịn được hỏi: “Vậy sao? Vì sao lại vào đó vậy?”

Triệu Trân Trân lại cười nhạt một cái, hàm hồ nói: “Trường đại học của họ có rất nhiều nhân viên giảng dạy đều đang tiếp nhận cải tạo lao động. Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ lắm!”

Chị Điền gật đầu hỏi tiếp: “Vậy cô đã vạch rõ ranh giới với cậu ta chưa?”

Triệu Trân Trận gật đầu nói: “Vạch rõ rồi, đã ly hôn rồi.”

Chị Điền tán dương nói: “Vạch rõ ranh giới là đúng rồi!”

Triệu Trân Trân bưng thức ăn vào phòng. Mấy đứa Kiến Dân phát hiện không có gà hầm thì rất thất vọng, nhưng mà có người ngoài ở đó nên không đứa nào biểu lộ sự bất mãn.

Triệu Trân Trân gật đầu hỏi: “Chị Điền, chị là dân bản địa của huyện Huệ Dương à?”

Chị Điền lắc đầu nói: “Không phải, tôi và chồng là bạn trung học, vừa tốt nghiệp thì cưới, sau đó thì được phân công đến huyện Huệ Dương!”

Triệu Trân Trân cười nói: “Vậy thì thật là tốt! Tục ngữ nói cái duyên cái số nó vồ lấy nhau, chính là nói những người có duyên như vợ chồng chị đấy!”

Chị Điền sửng sốt. Nhiều năm trôi qua như thế, chị ta và chồng bây giờ đã trở thành cặp vợ chồng bình thường nhất. Nhưng trong khoảnh khắc này, bà ta đột nhiên nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào trước khi kết hôn, chân mày cũng mang theo ý cười nói: “Ây da, đều đã giả cả rồi!”

Triệu Trân Trân cười hỏi tiếp: “Không biết anh nhà công tác ở đâu?”

Điền Tam Thái có chút tự hào nói: “Cũng ở trong chính quyền!”

Triệu Trân Trân nhận ra được biểu cảm khác thường rõ ràng của chị ta, đột nhiên nhớ ra chính quyền huyện có phó chủ tịch huyện Bạch khoảng bốn mươi tuổi. Công đoàn của họ không phải là bộ phận quan trọng gì. Chính quyền huyện không giống như tòa thị chính, mỗi ngày đều có họp hàng ngày. Họ là một tuần một lần. Triệu Trân Trân là chủ tịch công đoàn, đương nhiên cũng sẽ tham gia, đã từng hai lần gặp gỡ phó chủ tịch huyện Bạch này.

“Là phó chủ tịch huyện Bạch?”

Điền Tam Thái cười gật đầu.

Triệu Trân Trân tán dương từ đáy lòng: “Chị Điền, chị đúng là có mắt nhìn người nha. Mà mắt nhìn người của phó chủ tịch huyện Bạch cũng rất tốt!”

Sau khi Triệu Trân Trân nói lời khách sáo này thì đột nhiên chuyển chủ đề nói: “Chị Điền, mấy hôm trước tôi đến xưởng kim khí tìm hiểu, phát hiện có một hiện tượng rất lạ, công nhân của công xưởng bọn họ hầu như đều là thôn dân của một thôn?”

Điền Tam Thái gật đầu nói: “Đúng rồi.”

Triệu Trân Trân lại hỏi: “Xưởng kim khí thuộc công xưởng quốc doanh, tuyển nhân công chắc hẳn phải dựa theo một tiêu chuẩn thống nhất. Họ làm như thế, chính quyền của chúng ta có biết không?”

Phó chủ tịch huyện Bạch được phân công quản lý cụm xí nghiệp nhà máy hầm mỏ. Liên quan đến chuyện của xưởng kim khí, Điền Tam Thái không chỉ một lần nghe thấy chồng phàn nàn. Nhưng những chuyện này không thể tùy tiện kể ra ngoài. Đặc biệt là chị ta còn chưa hiểu rõ về Triệu Trân Trân nên miễn cưỡng nói: “Chuyện mà chính quyền phải làm quá nhiều rồi, nhiệm vụ sản xuất trong các phân xưởng của họ nắm bắt rất tốt, những chi tiết này chắc hẳn không sao!”

Bình Luận (0)
Comment