Chị ta nói xong thì đứng dậy, mập mờ chỉ vào nhà ở bên phải nhà của Triệu Trân Trân, nói: “Tuyệt đối đừng có quan hệ gì với nhà này!”
Kể từ khi Triệu Trân Trân dọn đến thì chưa từng gặp qua hộ gia đình ở bên phải này. Cô không rõ tại sao chị Điền lại nói như thế, nhưng cũng giả vờ gật đầu.
Chị Điền vừa đi, Vương Kiến Quốc và Vương Kiến Xương đã ở hai bên trái phải kéo áo của cô. Vương Kiến Quốc không vui nói: “Mẹ nói không giữ lời!”
Vương Kiến Xương cũng chu cái miệng nhỏ ra nói: “Mẹ gạt người ta, mẹ hư!”
Triệu Trân Trân cười, vẫy vùng thoát ra, nói với bốn đứa con: “Vừa đúng lúc mẹ có chuyện này muốn nói với các con. Lại đây, ngồi xuống đi.”
Kiến Dân dẫn em trai xếp hàng ngồi, rất ngoan ngoãn nghe mẹ nói chuyện.
“Điều mẹ muốn nói là liên quan đến vấn đề ăn thịt. Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, trước kia trong trường các thầy cô có từng nói với các con, bây giờ đất nước chúng ta tương đối khó khăn, làm chuyện gì cũng đều phải tiết kiệm không?” Công tác quán triệt tinh thần đối với việc tiết kiệm của mỗi gia đình ở Bình Thành được làm rất tốt. Không chỉ một lần đặc biệt đưa ra văn bản yêu cầu tất cả các đơn vị đều phải tích cực hưởng ứng lời kêu gọi. Có hành động thực tế hay không thì không dám đảm bảo, nhưng văn bản chắc chắn là có từng tuyên đọc.
Ba đứa trẻ đều gật đầu.
Triệu Trân Trân nhớ rất rõ, kiếp trước có lẽ chính là khoảng tháng sáu năm nay, cấp trên đột nhiên ra một văn kiện yêu cầu cắt đuôi giai cấp tư sản. Cụ thể đến nông thôn, chính là phải khống chế nghiêm khắc số lượng nuôi heo nuôi gà. Cho dù là dựa theo chính sách để nuôi cũng không thể tự mình mua bán, mà phải giao cho công xã.
Vì vậy có muốn dùng tiền để đến các nông hộ mua gà vịt cũng không thể nào.
“Thầy cô của các con còn có một điểm chưa kể. Đất nước của chúng ta đang trong thời kỳ khó khăn, cho nên rất có khả năng sau này sẽ không dễ dàng mua được thịt nữa. Đến lúc đó không chừng một tháng cũng không được ăn thịt!”
Vương Kiến Dân cảm thấy lời mẹ nói có chút không hợp logic, nhưng cậu bé cau mày không nói gì. Vương Kiến Quốc và Vương Kiến Xương kinh ngạc nhảy dựng lên, tất cả đồng thanh nói: “Tại sao vậy ạ?”
Vấn đề này không dễ trả lời.
Triệu Trân Trân cười nói: “Không tại sao cả, chỉ là không mua được, cho nên không ăn được thôi.”
Hai cậu bé lập tức không vui.
Mặc dù Vương Kiến Dân cũng rất thích ăn thịt, nhưng cậu bé đã từng nghe thím Lưu hàng xóm cũ nói, đến các nông hộ mua thịt rất đắt, tiền lương của mẹ lại không cao không mua cũng tốt! Cậu bé nói với hai em trai: “Anh thích ăn sốt trứng gà, mì, còn có hoành thánh nhân củ cải trắng do mẹ làm hơn!”
Vương Kiến Xương lập tức bị chuyển sự chú ý, cũng nói theo: “Em cũng thích!”
Thằng nhóc rướn thẳng người lên. Thèm ăn là chuyện rất bình thường, nhưng không có cách nào. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, hơn nữa hiện tại cung ứng vật tư vốn dĩ rất eo hẹp. Bọn nhỏ có thể sẽ không vui, nhưng chuẩn bị tâm lý trước là vô cùng cần thiết.
“Nhưng mà, mẹ nói là chuyện sau này có thể sẽ xảy ra. Bây giờ còn có thể mua được, sau này chúng ta sẽ ăn gà một lần vào mỗi thứ bảy có được không?”
Lúc này thì bọn trẻ vui mừng rồi, đặc biệt là Vương Kiến Xương, thằng nhóc lớn tiếng nói: “Được ạ!”
Ngày hôm sau chính là thứ bảy. Sau khi ăn trưa xong, cả nhà năm người xuất phát. Huyện Huệ Dương không có xe buýt, may mà Triệu Trân Trân có mang hai chiếc xe đạp ở nhà theo. Cô đi một chiếc, phía trước là bé Kiến Minh ngồi, phía sau là Kiến Xương, còn một chiếc thì là Kiến Dân và Kiến Quốc thay nhau đạp.
Mặc dù hai đứa trẻ đều biết chạy xe đạp rồi, nhưng bởi vì chân chưa đủ dài, chỉ có thể sải bước chạy, tốc độ chạy cũng không nhanh, đương nhiên cũng không thể chở người rồi.