May mà huyện Huệ Dương là địa phương nhỏ, huyện thành rất nhỏ, đi khoảng hai ba cây số đã đến vùng ngoại ô. Triệu Trân Trân hỏi thăm thôn dân một chút, rất thuận lợi mua được một con gà và một ký thịt tươi.
Về đến nhà đã là hai giờ chiều rồi. Triệu Trân Trân cắt miếng hai con gà, sau khi luộc qua nước sôi thì cho vào dầu xào lăn. Một phần múc ra ngoài, phần còn lại thì thêm xì dầu thêm muối và gia vị. Sau khi cạn nước thì để vào trong hộp cơm lớn, phần này là chuẩn bị mang cho chồng. Sau đó là dùng phần thịt gà đã múc ra trước đó hầm với khoai tây trong nửa nồi nước.
Ngày tiếp theo, trong phòng thăm của nông trường, Vương Văn Quảng vô cùng vui mừng nói với vợ: “Trân Trân! Hạng mục cải tạo cấu tạo và tính chất đất đai của anh làm đã được xin phép và phê duyệt rồi!”
Ánh mắt Triệu Trân Trân sáng lên hỏi: “Thật sao?”
Vương Văn Quảng nắm chặt lấy tay vợ nói: “Đúng vậy, không những đã được phê duyệt rồi, mà trưởng nông trường Lý còn nói có thể thành lập một tổ hạng mục, nhân viên do anh tự chọn nữa!”
Triệu Trân Trân gật đầu, lại hỏi: “Vậy các anh làm thí nghiệm này chắc chắn phải tốn tiền đúng không?”
Vương Văn Quảng trả lời: “Chắc chắn phải tiêu tiền, nhưng bây giờ còn chưa sắp xếp xong nhân sự, đợi sau khi nhân sự vào vị trí lại nghiên cứu phương án cụ thể rồi lập ra dự toán theo phương án này. Hôm qua anh đã trao đổi qua với Tiểu Cảnh đã từng làm hạng mục tương tự trước đây, cậu ta nói vốn giai đoạn trước không cao. Đương nhiên, kinh tế của nông trường khá túng thiếu, mọi người sẽ lấy tiết kiệm làm tiền đề, cố gắng tiêu ít tiền nhất làm chuyện lớn nhất!”
Triệu Trân Trân nhìn chồng mỉm cười.
Mặc dù gương mặt vẫn có chút xanh xao nhưng khí sắc của Vương Văn Quảng đã tốt lên nhiều rồi, chủ yếu nhất là không thấy biểu cảm lo lắng nữa. Mặc dù anh có chút râu ria xồm xoàm cũng không kịp thay quần áo, vạt áo trước có một mảng bùn lớn bắn lên. Thế nhưng anh nói chuyện với vợ rất đĩnh đạc, sự tự tin và phong độ trước đây đã quay trở lại rồi.
“Vậy thì quá tốt rồi!”
Triệu Trân Trân thật lòng vui mừng, bởi vì cô biết nếu như hạng mục này của Vương Văn Quảng có thể thành công thì rất có thể sẽ được rời khỏi nông trường trước thời hạn.
Kiếp trước chính vào năm nay khu vực Bình Thành xảy ra nạn hạn hán không được tính là nghiêm trọng lắm, rất nhiều công xã dựa vào giếng nước ngầm tưới tiêu, sản lượng cây nông nghiệp không chịu ảnh hưởng rõ rệt. Nhưng nông trường lại khác, vốn đất nhiễm mặn khá nhiều, loại đất này trồng hoa màu thì phải tưới nhiều nước mới tốt. Nhưng nông trường toàn là đất mới khai hoang căn bản không có giếng ngầm, cho nên nông trường bị ảnh hưởng cực kỳ lớn. Phần lớn diện tích cây nông nghiệp bị giảm sản lượng, thậm chí sản lượng một mẫu không đến năm mươi cân. Căn bản không thực hiện được kỳ vọng tự cung tự cấp của trưởng nông trường Lý.
Họa vô đơn chí là bên trên có vài người cảm thấy nông trường nhiều đất đai như vậy hơn nữa lại toàn là phạm nhân, mỗi tháng phân phối nhiều lương thực như vậy là chuyện rất lãng phí bèn đề nghị giảm bớt khẩu phần lương thực của mỗi người. Đề nghị này nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo, nông trường nhanh chóng không nhận được khẩu phần lương thực. Lương thực thu hoạch được không nhiều, chống đỡ được hơn ba tháng đã ăn hết rồi.
Bắt đầu từ mùa đông năm đó cả nông trường bắt đầu bị đói.
Nghe nói rất nhiều người bị chết đói.
Chính vào bối cảnh như này, giáo sư trẻ của đại học Bình Thành là Hồ Lợi Nông đã triệu tập mấy đồng nghiệp trước đây, bắt đầu nghiên cứu làm sao để cải thiện tính chất của đất nhiễm mặn. Dưới tình hình văn hóa khoa học nghèo nàn lạc hậu, dưới khảo nghiệm sống còn nghiêm trọng, hơn mười người chịu đựng các loại áp lực và khảo nghiệm nghiêm trọng đến từ sinh mạng. Trước khi bản thân không bị chết đói cuối cùng cũng đã làm thành công hạng mục này.