Năm đó bọn họ làm hơn năm mươi mẫu ruộng thí nghiệm, toàn bộ đuổi kịp đến cuối vụ bày bừa vụ xuân rồi trồng ngô. Có lẽ là ông trời nhìn thấy lòng thành của bọn họ nên từ mùa đông sang mùa thu đều mưa thuận gió hòa, sản lượng của năm mươi mẫu ngô này mỗi mẫu đạt một trăm năm mươi cân. Sản lượng ngô ở đất bình thường là hai trăm đến hai trăm năm mươi cân, mặc dù vẫn có chênh lệch nhưng đối với đất nhiễm mặn thì đây đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi.
Đối với nông trường mà nói cũng là một chuyện cực kỳ khích lệ lòng người.
Mặc dù vấn đề mất mùa năm đó chưa được giải quyết triệt để, nhưng nhìn chung vẫn có thể khiến mọi người nhìn thấy hy vọng. Năm đó hơn bốn trăm mẫu đất của nông trường đều đã được cải thiện, hơn nữa còn còn đào không ít giếng ngầm trong ruộng. Đến năm thứ ba, nông trường nghênh đón mùa thu hoạch lớn chờ đợi đã lâu, tự cung tự cấp lương thực đã không còn là vấn đề nữa.
Chuyện này được trưởng nông trường Lý viết báo cáo cực kỳ tỉ mỉ báo cáo lên cấp trên. Vốn dĩ khi đó toàn dân toàn xã hội đều đang rầm rộ tiến hành vận động, mặc dù Hồ Lợi Nông làm ra chuyện quan trọng như vậy, nhưng nói trắng ra chỉ là vì cho phạm nhân no bụng sẽ không được quá xem trọng.
Nhưng vấn đề là Bình Thành kề biển, chuyện dải đất ven biển bị nhiễm mặn là chuyện cực kỳ phổ biến. Đất công xã ven biển luôn được phân cấp, đất tốt là cấp một. Đất tốt bình thường dùng để cày cấy lúa mì, đất nhiễm mặn dựa vào tình tình khác nhau mà trồng cây nông nghiệp không cần chăm sóc, tỉ lệ giữa đất tốt và đất nhiễm mặn là một một.
Hơn nữa hai năm tới bao gồm cả Bình Thành sẽ có rất nhiều nơi xảy ra hạn hán, phần lớn lương thực bị kiểm soát, cung ứng vật chất càng thêm eo hẹp. Không chỉ nông thôn ăn không đủ no mà cửa hàng lương thực cũng thường hết hàng, người dân có tiền có phiếu nhưng lại không mua được lương thực.
Thậm chí từ đó xảy ra rất nhiều sự kiện đổ máu do giành giật lương thực.
Mặc dù hoa màu của nông trường Thanh Hòa cũng giảm sản lượng, nhưng thực hiện tự cung tự cấp hoàn toàn không thành vấn đề, dưới tình hình như vậy tất nhiên sẽ được cấp trên chú ý đến.
Hồ Lợi Nông và mười mấy người cấp dưới nhanh chóng được thả ra khỏi nông trường, khôi phục lại chức vị và đãi ngộ vốn có. Theo yêu cầu của chính quyền thành lập nhóm nhỏ hạng mục đặc biệt đi sâu vào cơ sở, tận tay dạy xã viên làm cách nào để cải thiện vấn đề chất đất. Công việc này cần ở bên ngoài quanh năm, ăn gió nằm sương cũng rất vất vả, nhưng cũng chỉ trải qua hơn một năm là Hồ Lợi Nông đã được về trường học dạy học bình thường.
Nếu như tất cả thuận lợi thì có lẽ nhiều nhất là ba năm Vương Văn Quảng sẽ được thả ra.
Có điều những chuyện này tạm thời không thể nói cho anh biết.
Triệu Trân Trân cười thì thầm mấy câu với chồng.
Vương Văn Quảng không nhịn được khẽ cười, anh dùng sức nắm tay vợ nói: “Không cần phiền phức như vậy, luộc mấy quả trứng gà là được rồi, hơn nữa thời tiết ngày càng ấm cũng không cần làm quá nhiều, quá nhiều không để được!”
Thấm thoát thời gian đã vào cuối tháng hai âm lịch, thời tiết quả thực ấm lên nhiều, mấy đứa trẻ Kiến Dân và Kiến Quốc chịu lạnh tốt đã cởi áo lông rồi, bình thường thì mặc quần áo bông. Nhưng thời tiết là một mặt, chủ yếu nhất là Vương Văn Quảng cảm thấy mỗi tuần vợ đều đưa vào một túi lớn đồ ăn rất dễ bị người khác chú ý.
Đương nhiên người khác hâm mộ thì hâm mộ trái lại không đến nỗi xảy ra phiền phức gì, chỉ là người đến tìm anh ăn chực rất nhiều, ngoài hiệu phó Lương còn có mấy giáo sư cùng trường. Mọi người đều là đồng nghiệp, quan hệ ở nông trường cũng rất hòa hợp, mọi người tìm đến vì hai ba miếng thịt viên chiên Vương Văn Quảng cũng không từ chối nổi.
Anh thì không tiếc chút đồ ăn này, chủ yếu là lo lắng người đến ăn chực ngày càng nhiều khó tránh khỏi sẽ có người bàn tán.