Điều kiện vật chất nhà trẻ Tô Nhật An huyện Huệ Dương không tốt, không có xếp gỗ và cầu trượt Kiến Xương thích nhưng cũng có ưu thế của mình.
Hai giáo viên lớp của Kiến Xương đều tốt nghiệp sư phạm mầm non chính quy, trong đó cô Thái học chuyên ngành mỹ thuật, trình độ hội họa cực kỳ cao. Cô ấy rất thích Tiểu Kiến Xương nên thường quan tâm thằng nhóc, gần đây còn bắt đầu dạy dạy Kiến Xương học phác họa người. Nhóc con năm tuổi nhưng học rất nghiêm túc, có lúc về nhà còn luyện tập vẽ hết một lượt mẹ anh em trai, lúc thằng nhóc muốn vẽ cha lại do dự.
Trước đây cha trong ấn tượng của Vương Kiến Xương rất đẹp trai, đi trên đường có rất nhiều cô, chị sẽ ngoảnh đầu lại nhìn. Nhưng mấy lần gần đây gặp cha lại không đẹp trai như vậy nữa, mẹ nói là cha làm việc quá vất vả hơn nữa cũng ăn không được ngon, thằng nhóc nghe xong rất thương cha.
Bởi vì anh em trai và mẹ bao gồm cả thằng nhóc đều rất xinh đẹp cho nên thằng nhóc vẽ cũng rất đẹp. Mặc dù bây giờ cha xấu rồi nhưng không nhẫn tâm vẽ cha xấu như vậy.
Nên nhóc con chậm chạp mãi vẫn không vẽ cha.
Trong lòng thằng nhóc nghĩ rằng có lẽ lần sau đi gặp cha, cha sẽ đột nhiên trở nên đẹp hơn. Dù sao mỗi lần mẹ đều mang nhiều đồ ăn ngon như vậy, ăn no bụng có lẽ cha sẽ có chút thay đổi nhỉ?
Lúc này thằng nhóc đang dựa lên đùi cha, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cẩn thận quan sát.
Nhóc con nhìn hồi lâu cho ra một kết luận, mặc dù cha vẫn có hơi xấu, kiểu tóc xấu, quần áo xấu, mặt cũng đen nhưng đẹp hơn lần trước nhiều! Bởi vì lúc nào cũng cười híp mắt nhìn thằng nhóc.
Vương Văn Quảng đã nhận thấy con trai đang nhìn chằm chằm anh, cười nói: “Tam Bảo, cha nhờ con một chuyện có được không?”
Vương Kiến Xương lập tức ưỡn thẳng ngực nói: “Dạ được ạ!”
“Lúc con vẽ cha có thể đừng vẽ râu của cha được không?”
Vương Kiến Xương sửng sốt, lập tức nghĩ ra nếu như cha không có râu sẽ đẹp hơn rất nhiều rồi! Thế là thằng nhóc lập tức gật đầu.
Thấy thời gian thăm hỏi sắp hết rồi, Vương Văn Quảng vẫy tay với Kiến Dân và Kiến Quốc, gọi: “Đại Bảo, Nhị Bảo qua đây với cha nào!”
Vương Văn Quảng giơ tay một trái một phải nắm lấy vai của hai đứa con trai hỏi: “Gần đây ở trường có gặp phải đề khó gì không?”
Hai đứa trẻ đều lắc đầu, Vương Kiến Quốc nói: “Cha! Thành tích thi giữa kỳ của bọn con có rồi, con và anh đều thi được một trăm điểm, nhưng mẹ nói không được kiêu ngạo phải tiếp tục giữ vững mới được!”
Vương Văn Quảng gật đầu nói: “Mẹ con nói đúng! Phải nhớ thái độ học tập nhất định không được nóng vội!”
Hai đứa trẻ đều gật đầu.
Nhìn thấy vợ hốc hác hẳn đi, Vương Văn Quảng lại không nhịn được dặn dò: “Đại Bảo, Nhị Bảo hai con đã tám tuổi rồi, là đứa trẻ lớn rồi. Cha không ở nhà các con có thể thay cha chăm sóc bảo vệ mẹ không?”
Kiến Quốc không hiểu ý của cha lắm, mẹ vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc bốn đứa nó rất vất vả, cho nên nó và anh trai nghỉ học sẽ chủ động làm việc. Nhưng dù sao mẹ cũng là người lớn còn nó là trẻ con, mà trẻ con sao có thể bảo vệ người lớn được chứ? Thằng bé còn chưa nghĩ ra thì anh trai Vương Kiến Dân bên cạnh đã bày tỏ thái độ: “Cha! Cha yên tâm đi, chắc chắn bọn con sẽ bảo vệ mẹ!”
Triệu Trân Trân cảm thấy lời của chồng có hơi buồn cười, bất kể nói như thế nào cô là một cán bộ nhà nước, lẽ nào còn cần sự bảo vệ của đứa bé tám tuổi?
Có điều tình ý hàm chứa trong đó cô có thể cảm nhận được.
Đây là trong lòng chồng tràn đầy áy náy với cô bởi vì không thể làm trong trách nhiệm của một người chồng.
Triệu Trân Trân cười nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, sau này các con chính là cận vệ của mẹ có được không?”
Tinh thần Vương Kiến Quốc vì thế mà chấn động lập tức lớn tiếng nói: “Được ạ! Con muốn làm cận vệ của mẹ!”
Gần đây thằng bé mới đọc bộ truyện tranh Cận vệ Trung Nam Hải, nhân vật trong đó xuất thần nhập hóa, bản lĩnh rất lớn bắt được cả đám người xấu ẩn núp.