Nhị Bảo hết sức khâm phục.
Từ nông trường quay về, Triệu Trân Trân không vội đưa đám trẻ về mà đi công xã Anh Đào thăm ông bà hai.
Sức khỏe của hai ông bà vẫn rất tốt, tinh thần cũng rất tốt, chỉ là sống đơn độc ở nhà khó tránh khỏi cô đơn. Nhìn thấy mấy đứa trẻ tới thì rất vui, ông hai lấy một túi bánh quy chia cho bọn trẻ, bà hai muốn đi chuẩn bị bữa trưa.
Triệu Trân Trân vội vàng đi theo xuống bếp.
Bà hai lấy nửa bát nhân thịt từ trong tủ ra cười nói: “Ông hai cháu muốn ăn, nhắc mãi mấy ngày nay là muốn ăn hoành thánh, sáng sớm hôm nay bà mới đi mua nửa cân thịt, buổi trưa chúng ta ăn hoành thánh nhé!”
Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Được ạ, nấu cái này một mình cháu làm là được, bà hai ra chơi với mấy đứa nhỏ đi, mấy ngày trước đám nhỏ còn nói nhớ hai người đó ạ!”
Bà hai cười đến lộ cả hàm răng, bà cụ biết Triệu Trân Trân làm việc tháo vát nên đến gian nhà chính chơi với đám trẻ.
Không đến hai tiếng Triệu Trân Trân đã gói xong hai đĩa hoành thánh vừa trắng vừa mập, sau khi nấu chín cô lại đi đến hầm ở sân sau lấy hai cái lạp xưởng xào nửa đĩa là xong bữa trưa.
Lớn nhỏ có bảy người vui vẻ ăn xong cơm, Triệu Trân Trân đang muốn thu dọn bát đũa, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Buổi trưa thế này có thể là ai chứ? Triệu Trân Trân lau tay đang muốn đi mở cửa, ông hai lại nhíu mày, nói: “Trân Trân, cháu đừng đi để ông ra xem thử!”
Gần đây ông bà hai gặp phải một chút chuyện phiền phức, có điều không phải là chuyện gì lớn lắm. Bởi vì không nói cho con trai Triệu Thanh Sơn nên tất nhiên cũng không muốn nói cho Triệu Trân Trân.
“Rốt cuộc là ai ở bên ngoài ạ!?”
Triệu Trân Trân tò mò hỏi.
Bà hai thở dài, nói: “Cháu đi làm việc đi, vốn dĩ không muốn nói cho cháu biết những chuyện này, chắc bên ngoài là hai đứa Ngọc Đình và Ngọc Thúy!”
Triệu Trân Trân sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại, là con gái của em trai và anh trai cô, cô nhíu mày hỏi: “Bọn nó đến làm gì vậy bà?”
Bà hai bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người Triệu Truyền Sơn và Triệu Truyền Hải từng dẫn Ngọc Đình và Ngọc Thúy đến đây một lần. Nói rất hay, nói là cuộc sống bình thường ông bà hai quá cô đơn, gia đình Triệu Thanh Sơn thì ở xa cả tháng mới về một lần, bình thường để bọn họ đến tận hiếu với hai ông bà.
Biện pháp cụ thể là để hai cô bé chuyển đến ở cùng, không những có thể làm giúp tất cả việc nhà còn có thể nói chuyện với hai ông bà.
Mặc dù ông bà hai già rồi nhưng không hồ đồ, tục ngữ nói rồi mời thần đến tiễn thần khó nên ông bà đã từ chối luôn lúc đó.
Nhưng hai nhà Triệu Truyền Sơn và Triệu Truyền Hải không từ bỏ, thỉnh thoảng lại để hai đứa trẻ tự mình đến.
Mới đầu bà hai thấy hai cô bé gầy yếu cực kỳ đáng thương, nhưng mở cửa cho vào nhà hai lần đã hối hận.
Triệu Ngọc Đình và Triệu Ngọc Thúy quả thật rất chịu khó, vừa vào nhà đã làm việc, hai chị em dọn dẹp trong phòng ngoài phòng sáng loáng rất nhanh. Không nói lung tung, ăn cơm cũng rất quy củ, thậm chí bà hai cũng đã động lòng trắc ẩn muốn bàn bạc với ông hai xem có thể cân nhắc nhận hai đứa trẻ này không.
Bởi vì ai cũng có thể nhìn ra, bọn nó bị đối xử bất công trong chính gia đình mình, nói là ngược đãi cũng không sai.
Vậy mà còn không đợi đến bà cụ bàn bạc xong với chồng thì đã nhanh chóng phát hiện hai cô bé này tay chân táy máy. Hơn nữa không chỉ đơn giản là trộm đồ ăn hay là mấy thứ đồ lặt vặt khác, mà là nhân lúc bà và ông hai ra ngoài đã moi tiền bà để trong tủ, may mà hôm đó bà đi chợ về sớm.
Sau khi hai cô bé bị bắt ngay tại trận rất ngoan ngoãn nhận lỗi rồi khóc lóc kể mình ở nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ngay cả chuyện trộm tiền cũng là cha mẹ xúi.
Lúc đó bà hai thật sự tin lời hai cô bé bèn nhờ người gửi thư về thôn.