Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 385 - Chương 385:

Chương 385:

Phải nói là Triệu Truyền Sơn và Triệu Truyền Hải trọng nam khinh nữ, vô tình ngược đãi con gái. Nhưng bọn họ đưa hai đứa con gái đến đây là có mục đích khác, tuyệt đối không thể giật dây con trộm tiền.

Danh tiếng ở quê cũng rất quan trọng, nếu như nhà ai có người trộm cắp thì sẽ bị người ta mắng cho mất hết mặt mũi!

Càng đừng nói đến sẽ ảnh hưởng đến con trai của họ tìm vợ!

Do đó hai cặp cha mẹ này vì chứng tỏ mình vô tội nên đã đánh con mình một trận tàn nhẫn trước mặt hai ông bà, sau đó dẫn Ngọc Đình và Ngọc Thúy đi.

Vốn cho rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đó, nhưng ai ngờ cứ cách mấy ngày hai chị em lại mặt dày đến nhà, không mở cửa cho thì khóc lóc ở ngoài cửa, bà hai mềm lòng nên cho bọn họ vào. Bởi vì bị đánh hai chị em cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, vừa vào nhà đã tìm việc khắp nhà để làm, ở trên bàn ăn cũng không dám gắp thức ăn chỉ húp canh và ăn bánh bao.

Xong việc hai chị em ra ngồi trên ghế đá ngoài sân, quả thực giống như hai con ngỗng ngốc.

Đứa trẻ như vậy, ông bà hai thực lòng không thích!

Trong lúc nói chuyện, ông hai đã từ sân đi vào, ông cụ thở dài một hơi, nói: “Vẫn là hai đứa bé đấy, quả thực là dai như đỉa!”

Bà hai cũng liên tục thở dài.

Thực ra ông bà hai đều là cán bộ của công xã, không đến nỗi không đuổi được hai đứa trẻ. Nhưng có lẽ là lớn tuổi rồi đều mềm lòng, hai ông bà có không thích hai bé gái này thế nào đi nữa thì cùng không lớn tiếng trách mắng.

Triệu Trân Trân nói: “Ông hai, bà hai hôm nay cháu đã trùng hợp đụng phải, để cháu giải quyết chuyện này đi, dù sao cứ như vậy cũng không phải là cách!”

Triệu Trân Trân mở cửa cho hai đứa cháu gái vào.

Triệu Ngọc Đình và Triệu Ngọc Thúy nhìn thấy cô vừa giật mình vừa vui, ánh mắt đó giống như chó đói thấy xương vậy: “Cô!”

“Ngọc Đình, Ngọc Thúy. Hai đứa một đứa mười một tuổi, một đứa mười ba tuổi. Con gái thì nên biết giữ thể diện, nhưng hai đứa cứ mặt dày quấn lấy ông bà cụ như vậy rốt cuộc là vì sao?”

Lời này nói thẳng đến mức Triệu Ngọc Đình và Triệu Ngọc Thúy đều sửng sốt, bị sặc bánh quy đang ăn trong miệng.

Hai người đều không dám ngẩng đầu nhìn cô, Triệu Ngọc Đình dùng sức nuốt bánh quy xuống, nói: “Cô! Cháu và Ngọc Thúy đều không thể sống ở nhà được nữa, cô cho bọn cháu theo với!”

Triệu Ngọc Thúy cũng vội vàng bày ra vẻ mặt đau khổ nói: “Cô! Cô cho bọn cháu đi theo với, bọn cháu biết làm việc có thể giúp cô chăm sóc các em!”

Triệu Trân Trân cười lại xé một gói bánh quy ra, nói: “Vậy thì không được! Các cháu tự chạy ra cô không dám mang hai đứa đi!”

Triệu Ngọc Đình tính tình nóng nảy, nhịn không ăn bánh đang cầm trong tay nói: “Cha mẹ cháu đồng ý rồi!”

Triệu Ngọc Thúy ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Cha mẹ cháu cũng đồng ý rồi!”

Triệu Trân Trân lại hỏi: “Cha mẹ hai đứa đã đồng ý rồi tại sao lại phải đến nhà ông bà hai?”

Ngọc Đình, Ngọc Thúy vội vàng trả lời: “Bọn cháu không biết nhà cô ở đâu, nhưng có lẽ cô sẽ đến đây cho nên chỉ có thể đến đây đợi!”

Triệu Ngọc Thúy sợ lép vế cũng vội vàng nói: “Cô! Có phải tý nữa cô sẽ dẫn dẫn bọn cháu đi phải không?”

Triệu Trân Trân chán ghét trong lòng. Hai đứa trẻ này có chút đáng thương nhưng đã bị cha mẹ dạy hư rồi, muốn uốn nắn lại có lẽ phải tốn rất nhiều công sức. Thứ nhất cô không có tâm sức đó, thứ hai cô cũng thật sự không có thời gian, thứ ba nhỡ đâu không uốn nắn được sẽ rước lấy phiền phức vào người.

Cô bèn cười nói: “Ngọc Đình, Ngọc Thúy chắc là hai đứa biết cha của Kiến Dân bị điều xuống cơ sở rèn luyện rồi, chính là ở nông trường Thanh Hòa. Lúc tết bà nội hai đứa còn nói không có chuyện gì cô đừng về nhà. Bây giờ cha mẹ cháu không sợ bị liên lụy nữa sao?”

Triệu Ngọc Đình nghe thấy vậy thì cười, môi mỏng nhếch lên nói: “Đó là do bà nội không biết thôi, không phải cô đã ly hôn rồi sao, đã phân rõ giới hạn rồi hơn nữa không phải bây giờ cô còn làm chức lớn sao?”

Bình Luận (0)
Comment