Triệu Trân Trân lại hỏi: “Lời này là ai nói?”
Triệu Ngọc Thúy chen miệng nói: “Cô! Là bí thư chi đoàn thôn nói, người trong thôn chúng ta đều biết rồi!”
Gương mặt Triệu Trân Trân lộ ra nụ cười châm chọc nói: “Ngọc Đình, Ngọc Thúy, nói thật cô cũng rất đồng cảm với hai đứa. Nhưng bây giờ một mình cô nuôi bốn đứa trẻ đã rất mệt rồi, không thể nuôi thêm hai đứa nữa!”
Triệu Ngọc Đình và Triệu Ngọc Thúy nghe xong đều hơi luống cuống.
Rõ ràng cha mẹ từng nói, cô là một người trông thì dữ nhưng trên thực tế rất mềm lòng, hơn nữa một mình cô nuôi bốn đứa con quả thật cần giúp đỡ.
Triệu Ngọc Đình không cam lòng nói: “Cô! Cháu có thể làm rất nhiều việc mà ăn rất ít!”
Triệu Ngọc Thúy cũng nói: “Đúng vậy, cô, cháu cũng ăn rất ít!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Cho dù cháu có ăn ít đi nữa thì cũng vẫn phải ăn, cũng không thể không mặc quần áo chứ, những thứ này cô đều phải lo mà? Mình cô đã có bốn đứa con rồi, không muốn lo con của người khác! Cha mẹ cháu sinh ra cháu thì phải có nghĩa vụ nuôi các cháu! Bây giờ là xã hội mới rồi không được ngược đãi con cái, Nếu như các cháu ăn không được no vậy thì đến nhà bí thư thôn phản ánh, chắc chắn bí thư thôn sẽ làm chủ cho các cháu!”
Hai bé gái em nhìn chị chị nhìn em, gương mặt bán tín bán nghi.
Triệu Trân Trân chia số bánh quy còn lại cho hai đứa lại nói: “Trời không còn sớm nữa mau về đi, chuyển lời cho cha mẹ hai đứa, bảo bọn họ bỏ cái tâm tư đó càng sớm càng tốt. Ngọc Đình, cháu lại nói với mẹ cháu một câu, bảo mẹ cháu đừng quên giai cấp nhà bà ngoại cháu là địa chủ!”
Nhìn bóng lưng đã đi xa của hai đứa, bà hai thở dài nói: “Hai đứa trẻ tốt đẹp mà lại bị dạy dỗ thành thế này, thật đáng tiếc!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Bà hai, tuần sau chú họ muốn đến, Lập Chí cũng đi theo về đó ạ!”
Nhắc đến con trai và cháu ruột của mình bà hai lập tức quên luôn chuyện lúc nãy, hào hứng bừng bừng nói: “Lập Chí sắp đến rồi à, bà thật sự rất nhớ nó. Thằng bé thích ăn vịt béo, bà phải tranh thủ bảo ông hai cháu đi mua hai con mới được!”
Hạ tầng giao thông không thuận tiện, chỉ có một tuyến xe từ công xã Anh Đào đến huyện Huệ Dương, từ sáng đến tối chạy đi chạy lại ba chuyến. Triệu Trân Trân lỡ mất tuyến xe buổi trưa nên về tới nhà với các con trời đã sẩm tối rồi.
Kiến Xương và Tiểu Kiến Minh đã buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt.
Triệu Trân Trân ôm Kiến Minh vào lòng, Vương Kiến Xương đi xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không phải có anh Kiến Dân dắt có lẽ đã vấp ngã rồi.
“Tam Bảo! Tam Bảo, đừng ngủ, sắp về đến nhà rồi, về nhà rồi ngủ có được không?”
Vương Kiến Xương nghe thấy tiếng gọi của mẹ cố sức nhấc mi mắt nặng nề mở mắt ra, bước theo bước chân anh trai mấy bước lại đã buồn ngủ không mở nổi mắt.
“Ôi chao, trông bạn nhỏ buồn ngủ này, hay là chú ôm con về nhà nhé?”
Cả nhà đã đi đến đầu ngõ rồi đột nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi vừa cao vừa gầy từ bên cạnh đi tới. Anh ta mặc bộ quần áo giải phóng mới tinh, trong chiếc túi đeo sau lưng lộ ra nắp máy ảnh.
Người đàn ông này không được tính là quá đẹp, nhưng khí chất tổng thể quả thật rất tốt.
Mặc dù là nhà tập thể của chính quyền huyện nhưng ánh mắt của Triệu Trân Trân vẫn mang theo vài phần đề phòng.
Người đàn ông trẻ tuổi cười lộ ra hàm răng trắng, anh ta chủ động giới thiệu: “Xin chào, tôi là Khổng Vân Đào công tác tại trạm phát thanh, ở ngay cạnh nhà cô. Cô là chủ tịch công đoàn mới đúng không?”
Thì ra là hàng xóm luôn không gặp bao giờ, Triệu Trân Trân gật đầu cười nói: “Xin chào! Tôi là Triệu Trân Trân.”
Thực sự là Vương Kiến Xương đi không nổi nữa rồi, nghe thấy có người muốn bế nó bèn dừng lại. Khổng Vân Đào sải bước tiến lên phía trước bế thằng nhóc lên một cách rất dễ dàng.
Triệu Trân Trân đưa chìa khóa cửa cho Kiến Dân, Đại Bảo chạy chậm đi mở cửa nhà.