Triệu Trân Trân vào nhà thì đặt Kiến Minh lên giường nhỏ trong phòng trước, sau đó mới đi ra sân khách sáo nói: “Thật sự là cảm ơn anh rất nhiều!”
Lúc này Khổng Vân Đào đã thả Kiến Xương xuống rồi, Vương Kiến Dân dùng sức kéo tay em nói: “Tam Bảo tỉnh dậy đi, về đến nhà rồi!”
Khổng Vân Đào vẫy tay rồi đi.
Sau khi Vương Kiến Xương bị anh lắc tỉnh thì không ngủ nữa, thằng nhóc ngồi sát mẹ, tay nhỏ chốc chốc lại nắm lấy áo mẹ chơi. Bài tập cuối tuần của Kiến Dân và Kiến Quốc đã làm xong từ lâu rồi, hai anh em bàn bạc muốn ra ngoài chơi. Tiểu Kiến Xương lập tức cầm quả bóng bảo bối của mình ở trong buồng trong ra đề nghị: “Anh cả, anh hai, chúng ta đi quảng trường nhỏ đá bóng đi?”
Nhà tập thể của chính quyền huyện không chật như nhà tập thể của đại học Bình Thành, góc tây nam đã dành riêng ra một miếng đất trống làm quảng trường nhỏ, đám trẻ trong nhà tập thể đều thích ra đó chơi.
Triệu Trân Trân dặn dò: “Chỉ được ở quảng trường nhỏ không được chạy ra ngoài chơi, phải về nhà trước khi trời tối!”
Ba anh em trả lời một tiếng rồi ra ngoài.
Mặc dù đã chú ý đến quảng trường nhỏ có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng nhau từ lâu, nhưng bình thường Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc đi học, sau khi tan học phải làm bài tập, giúp mẹ làm việc nhà còn phải chăm em. Cuối tuần lại phải đến nông trường thăm cha, thực sự không có thời gian rảnh. Hai anh trai không ra ngoài thì chắc chắn Vương Kiến Xương cũng sẽ không ra ngoài, do đó trên thực tế đây là lần đầu tiên ba anh em đến đó.
Trên quảng trường đã có một nhóm các bạn nhỏ rồi, đều đang nửa ngồi trên cỏ, trong tay cầm xẻng gỗ đang nghịch đất...
Ba anh em ôm bóng đến, mấy đứa trẻ đều tò mò nhìn bọn họ, trong đó có một nhóc mập hỏi: “Các cậu là con nhà ai thế, sao chưa từng gặp bao giờ?”
Vương Kiến Quốc cười trả lời: “Tớ tên Vương Kiến Quốc, đây là anh tớ Vương Kiến Dân, đây là em tớ Vương Kiến Xương. Trước đây mẹ tớ công tác ở Bình Thành mới được điều đến huyện!”
Nhóc mập nhìn chằm thằng bé, ngoảnh đầu nói với cậu nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh khoảng mười tuổi: “Bạch Tử Đào, bọn họ có phải là hàng xóm mới nhà cậu không?”
Bạch Tử Đào liếc nhìn ba người, hỏi: “Có phải nhà cậu còn một em trai nữa?”
Vương Kiến Quốc gật đầu.
Bạch Tử Đào cười lập tức dùng giọng điệu đại ca nói: “Vậy thì đúng rồi! Các cậu đã là hàng xóm của tôi, sau này cứ đi theo tôi đi!”
Ở trong đám trẻ này, Bạch Tử Đào lớn tuổi nhất, tính cách cũng cực kỳ cởi mở. Hơn nữa cha bé lại là phó chủ tịch huyện, do đó là người cầm đầu đám trẻ danh xứng với thực.
Vương Kiến Xương rất thích chơi với những bạn lớn hơn bèn cười nói: “Anh Tử Đào, chúng ta cùng nhau đá bóng đi?”
Bạch Tử Đào cũng rất thích đá bóng, hơn nữa quả bóng Vương Kiến Xương cầm trong tay rất đẹp nên bèn vứt luôn cái xẻng gỗ trong tay, phủi đất trên tay, vẫy tay với một bạn nhỏ khác nói: “Đi đá bóng thôi, ai muốn đá bóng thì đi theo tôi!” Rất nhanh đã có năm sáu đứa trẻ bỏ xẻng gỗ xuống chạy theo cậu bé qua đó.
Đám trẻ chơi sẽ quên đi thời gian, bất giác trời đã sẩm tối rồi.
Sau khi ba đứa trẻ ra ngoài Triệu Trân Trân cũng cảm thấy cả người rất mệt mỏi, nhưng cô không dám lên giường đi ngủ, sợ ngủ quên mất nên chỉ ngồi trên ghế chợp mắt một lúc rồi vội vàng nấu cơm tối cho mấy đứa con.
Hôm nay cô lấy trong hầm về một miếng thịt xông khói cắt thành lát xào với nửa nồi củ cải rồi lại rán một đĩa trứng gà, nấu một nồi cháo, làm nóng bánh kếp, vừa nấu cơm xong thì Tiểu Kiến Minh dậy.
Nhóc con tỉnh dậy đã kêu đói, Triệu Trân Trân cho cậu nhóc uống nửa cốc sữa mạch nha, nói: “Tứ Bảo, ba anh của con vẫn chưa về, chúng ta đợi mấy anh một chút nhé, có được không?”
Kiến Minh gật đầu.
May mà không phải đợi lâu ba đứa trẻ đã về rồi.
Chỉ là vẻ mặt của Kiến Dân và Kiến Quốc không được đúng cho lắm. Kiến Xương bĩu mỗi ôm chặt quả bóng của mình, đôi mắt hồng hồng.