Thực ra, còn có Khổng Vân Đào theo sau!
Mặc dù trước hôm nay chưa từng gặp người hàng xóm này, nhưng sau khi Điền Tam Thái nói với cô không nên qua lại với người hàng xóm này, cô đã chú ý hỏi thăm một chút. Khổng Vân Đào này là một người đàn ông độc thân, nói đúng ra là một người đàn ông độc thân mới ly hôn. Hơn nữa nguyên nhân và quá trình ly hôn còn cực kỳ đặc sắc, chuyện của anh ta sắp lan truyền thành một vở kịch rồi.
Loại người này quả thực không thể dính vào.
Lần này Triệu Trân Trân không nhìn anh ta mà hỏi đám trẻ: “Đại Bảo, Nhị Bảo, các con sao thế, làm sao lại để chú Khổng đưa về?”
Còn chưa đợi Kiến Dân và Kiến Quốc trả lời, Khổng Vân Đào đã nói trước: “Vừa nãy tôi đi về đi qua quảng trường nhỏ đúng lúc nhìn thấy con của cô cãi nhau với Bạch Tử Đào nên đi qua xem thì ra là vì một quả bóng!”
Vương Kiến Quốc lập tức nói: “Mẹ! Quả bóng này là của em ba, bình thường em rất thích nó. Bạch Tử Đào kia cứ muốn mượn của em, nói là chơi hai ngày sẽ trả! Em ba không cho anh ấy mượn nên anh ấy tức giận!”
Vương Kiến Dân cũng gật đầu.
Nếu Bạch Tử Đào không nói lý trực tiếp ra tay cướp như Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu, cậu bé đang định đứng ra thay em ba. Nhưng vấn đề là Bạch Tử Đào không ra tay đánh nhau, mới bắt đầu quả thật có cãi nhau mấy câu, nhưng sau đó nhìn thấy Tam Bảo không muốn cho mình mượn còn nói không ít lời nài nỉ nữa.
Xung đột giữa những đứa trẻ là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần không đánh nhau thì không được coi là chuyện lớn.
Triệu Trân Trân yên lòng, lúc này mới nói với Khổng Vân Đào: “Lại làm phiền anh rồi, cảm ơn!”
Khổng Vân Đào cười với cô rồi xoay người rời đi.
Triệu Trân Trân để bọn trẻ rửa tay ăn cơm trước, ăn cơm xong mới hỏi Vương Kiến Xương: “Tam Bảo, con thích anh Bạch Tử Đào kia không?”
Vương Kiến Xương sửng sốt, Bạch Tử Đào đá bóng rất giỏi, hôm nay còn dạy nó cách chuyền bóng và dẫn bóng bèn gật đầu.
Triệu Trân Trân cười xoa đầu con và nói: “Con thích anh ấy, muốn làm bạn tốt với anh ấy có phải không? Giữa bạn tốt phải học cách chia sẻ, con thích bóng nhưng bóng là của con mà, con chơi lúc nào cũng được. Anh Tử Đào chỉ muốn mượn hai ngày, bây giờ mẹ hỏi con, con có đồng ý cho anh ấy mượn không?”
Vương Kiến Xương cau mày nghĩ một lúc nói: “Mẹ! Thật sự anh ấy chỉ mượn hai ngày thôi ạ?”
Triệu Trân Trân nói: “Đúng vậy, nếu như qua hai ngày vẫn không trả lại, mẹ sẽ đi đòi với con!”
Không phải là Vương Kiến Xương không muốn cho mượn, mà là lo lắng Bạch Tử Đào không trả lại. Mẹ đã nói là sẽ giúp bé đi đòi nên thằng nhóc gật đầu nói: “Được ạ, vậy con sẽ đồng ý cho anh ấy mượn!”
Cả nhà còn chưa ăn cơm xong, Điền Tam Thái đã dẫn theo Bạch Tử Đào cầm một quả bóng trong tay đến nhà.
Điền Tam Thái vừa vào nhà đã xin lỗi, nói: “Em Triệu, Tử Đào nhà tôi bị chiều hư rồi, tính cách rất bướng bỉnh. Thằng bé này từ nhỏ đã thích bóng, cha nó còn mua mấy quả bóng từ Thượng Hải về cho nó, trong nhà ít nhất cũng có hơn mười quả bóng. Nhưng nó cứ nhìn thấy quả bóng khác là vẫn cực kỳ thích!”
Triệu Trân Trân cười mời chị ta ngồi xuống, nói: “Trẻ con đều như vậy, có cảm giác mới lạ nhất thời.” Nói rồi ra hiệu bằng mắt cho con trai.
Vương Kiến Xương tay cầm quả bóng của mình, nói: “Anh Tử Đào, lúc anh chơi nhất định phải cẩn thận, nhất định không được làm bẩn!”
Bạch Tử Đào ra sức gật đầu, nói: “Em yên tâm, chắc chắn anh sẽ không làm bẩn nó!” Cậu bé thả quả bóng trong tay mình lên ghế rồi nhận lấy quả bóng của Vương Kiến Xương xem rất cẩn thận. Hình Tôn Ngộ Không phía trên sinh động như thật, cậu bé nhìn đủ rồi mới đưa quả bóng của mình qua, nói: “Đây là bóng của anh mới mua không lâu, em muốn chơi không?”
Vương Kiến Xương gật đầu.
Ngày thứ ba Bạch Tử Đào đến trả bóng, đứa bé mười tuổi và đứa bé năm tuổi nắm tay giảng hòa đã là bạn tốt rồi.