Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 389 - Chương 389:

Chương 389:

Trải qua một khoảng thời gian tìm hiểu, nhóm của Triệu Trân Trân đã có những hiểu biết cơ bản về công đoàn của các đơn vị lớn trong huyện Huệ Dương, ngoài ra còn có thu hoạch bất ngờ. Trước đây cô có làm thêm nhân viên tiêu thụ thời vụ của xưởng bông nhà nước đi tới cửa hàng bách hóa. Lần này đi với thân phận khác, nhưng rất trùng hợp là vẫn gặp được trưởng phòng Ngưu phòng thu mua của cửa hàng bách hóa.

Trưởng phòng Ngưu nhìn thấy cô rất vui, cười nói: “Ôi chao, đồng chí Triệu cuối cùng cô cũng đến rồi, đơn xin tích trữ của cửa hàng bách hóa chúng tôi đã được duyệt rồi, tiền cũng đã đến rồi. Nếu cô còn không đến, tôi định tự mình đi đến Bình Thành một chuyến đây!” Đồng chí công đoàn bên cạnh cảm thấy có chút kỳ lạ, cười nói: “Thì ra chủ tịch Triệu và trưởng phòng Ngưu của chúng tôi đã quen biết từ trước rồi?”

Lúc này trưởng phòng Ngưu mới biết Triệu Trân Trân đã được điều đến huyện Huệ Dương công tác.

Cửa hàng cách hóa Huệ Dương không hổ là xí nghiệp bán lẻ lớn nhất huyện Huệ Dương, số lượng tích trữ vượt xa dự liệu của Triệu Trân Trân. Trong đầu cô tính nhanh ra một khoản tiền, tờ đơn này nộp lên trên cô có thể nhận được hơn ba trăm tệ.

Sau khi được điều đến huyện Huệ Dương, mặc dù cấp bậc cao hơn nhưng lương lại theo định mức của địa phương nên thành ra lại bị giảm xuống, một tháng chỉ có năm mươi tám tệ. Số tiền này tương đương với nửa năm tiền lương của cô rồi.

Buổi trưa thứ bảy này, Triệu Trân Trân nấu một nồi mì thịt băm cho đám trẻ ăn. Còn chưa kịp múc ra đã nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, cô đang chuẩn bị hỏi là ai thì một giọng nữ cao quen thuộc vang lên: “Trân Trân, mau mở cửa, là chị đây!”

Giọng nói này ngoài chị Quách thì còn có thể là ai?

Không kịp lau tay, Triệu Trân Trân cực kỳ vui mừng chạy ra mở cửa. Vậy mà lại rất bất ngờ, cô phát hiện chị Quách không đến một mình mà còn có Tào Lệ Quyên đứng bên cạnh, bên cạnh bà ta là Quý Đông.

Nụ cười trên gương mặt cô không khỏi ngưng trệ, sao ba người này lại tập hợp với nhau?

Dường như ngay lập tức chị Quách đọc được nghi ngờ trong lòng cô, cười nói: “Trân Trân, cô nói xem có khéo không? Tôi gặp được dì Tào ở trên xe khách!”

Đương nhiên Tào Lệ Quyên có thể nhìn ra Triệu Trân Trân không hoan nghênh bà ta, mặc dù không vui nhưng tự bà ta cũng không phải đến vì con dâu mà là vì bốn đứa cháu bảo bối. Hơn nữa còn có người ngoài ở đây trên mặt lại nở nụ cười mấy phần mất tự nhiên, nói: “Trân Trân à, mấy đứa Kiến Dân có ở nhà cả chứ?”

Triệu Trân Trân gật đầu.

Tào Lệ Quyên nghiêng đầu nói với Quý Đông: “Mau chuyển đồ vào trong đi!”

Lúc này Triệu Trân Trân mới chú ý đến một cái túi phồng ra đặt ở trên đất ở ngoài cửa, nhìn là đã biết nặng rồi.

Quý Đông cúi người dùng sức vác lên vai đi vào trong sân, có điều lần này anh ta học khôn rồi, không tùy tiện đi vào trong mà đặt đồ ở bên ngoài ngưỡng cửa của nhà chính rồi cười nói: “Dì Tào, đồ đã giúp dì mang đến rồi, có lẽ không còn chuyện gì nữa nên cháu đi trước đây, muộn rồi sợ không kịp bắt xe!”

Từ sau khi Triệu Trân Trân được điều đến huyện Huệ Dương, Tào Lệ Quyên không có ngày nào mà không nhớ các cháu, đã muốn đến một chuyến thăm cháu từ lâu. Chồng Vương Giá Hiên cũng đồng ý rồi nhưng mấy ngày trước lúc ông ta đổi chậu cho hoa thì bị đau lưng, đến bây giờ vẫn chưa khỏe lại nhưng thực sự bà ta không đợi được nữa rồi.

Bởi vì phải mang theo quá nhiều đồ, một mình bà ta không nhấc nổi, nghĩ đi nghĩ lại không có người phù hợp chỉ đành chạy đến nhà họ Quý một chuyến nhờ Quý Đông đi cùng một chuyến.

Đã trưa rồi, Tào Lệ Quyên có lòng giữ Quý Đông ở lại ăn trưa, nhưng lại nghĩ đến đây không phải nhà mình bèn dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía con dâu cũ. Không ngờ Triệu Trân Trân căn bản không nhìn bên này mà đang nói chuyện với chị Quách.

Bình Luận (0)
Comment