“Không phải chị nói tuần sau mới đến sao?”
Chị Quách cười ha ha nói: “Tuần sau chị Tào và Tiểu Lý có việc cho nên chị nghỉ trước, được nghỉ một lúc năm ngày cho nên đến luôn!”
Ngây người một lúc như vậy Quý Đông đã đi ra khỏi sân rồi.
Tào Lệ Quyên chỉ có thể thôi. Trong lòng nghĩ dù sao nhà họ Quý cũng không phải là người ngoài, tình cảm mấy chục năm hơn nữa cậu nhóc nhà họ Quý này nổi tiếng hiền hậu, có lẽ không đến mức sẽ tính toán chút chuyện nhỏ này.
“Kiến Dân, Kiến Quốc, Kiến Xương, Kiến Minh mau ra đây nào!”
Chị Quách gọi mấy đứa trẻ ra, bốn đứa nhìn thấy chị ta thì rất vui, Kiến Quốc xông đến đầu tiên nói: “Dì Quách, con nhớ dì lắm, lát nữa chúng ta chơi trò rồng rắn lên mây đi!”
Tào Lệ Quyên đứng ở bên cạnh đương nhiên đám trẻ không thể không nhìn thấy. Vốn dĩ Tam Bảo cũng muốn nói chuyện với dì Quách, ngước mắt lên nhìn thấy bà nội vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, vội vàng chạy đến nói: “Sao bà nội lại đến đây ạ?!”
Tào Lệ Quyên cười ha ha nhìn cháu trai, nói: “Bà nội nhớ mấy đứa lắm, Kiến Xương có nhớ bà nội không?”
Vương Kiến Xương lớn tiếng trả lời: “Nhớ ạ!”
Kiến Dân và Kiến Quốc cũng đi đến chào hỏi bà ta.
Chỉ có Tứ Bảo hơn một tuổi đứng ở bên cạnh không động đậy, cậu nhóc nhìn kỹ Tào Lệ Quyên với ánh mắt tò mò, mấy phút sau tựa như cuối cùng nhớ ra đi lên trước gọi bằng giọng sữa: “Bà nội!”
Tào Lệ Quyên cực kỳ vui mừng, cúi người bế cháu trai nhỏ lên, thơm vào má cậu nhóc một cái và nói: “Ôi chao có phải Tứ Bảo sắp quên bà nội rồi không?”
Sau khi ăn cơm trưa, Tứ Bảo ở trong lòng bà nội nhích tới nhích lui, không ngừng lấy tay nhỏ dụi mắt.
Triệu Trân Trân vội hỏi cậu nhóc: “Có phải Tứ Bảo buồn ngủ rồi không?”
Tiểu Kiến Minh gật đầu.
Triệu Trân Trân bế cậu nhóc vào buồng trong, còn chưa kể hết một câu chuyện cổ tích Tứ Bảo đã ngủ rồi.
Sáng hôm nay Vương Kiến Xương dậy rất sớm, sau khi nói chuyện với bà nội một lát đã ngáp liên tục, không cần mẹ giục đã chủ động đi vào buồng trong.
Lần này chị Quách đến không mang theo thứ gì, chỉ mang theo một túi toàn truyện tranh bản mới nhất, Kiến Dân và Kiến Quốc cực kỳ thích, quả thực là không nỡ buông tay. Hai đứa hưng phấn cầm một quyển giở ra lại mở một quyển khác nhìn một chút, Vương Kiến Quốc tò mò hỏi: “Dì Quách mua quyển sách này ở cửa hàng Bình Thành ạ?”
Chị Quách vỗ đầu cậu bé nói: “Không phải! Dì đặc biệt nhờ người mua từ Thượng Hải đó!”
Vương Kiến Quốc cảm thấy cực kỳ hứng thú với nơi gọi là Thượng Hải này, bởi vì cậu bé không chỉ nghe cha nói qua một lần đó là thành phố cực kỳ đẹp, không nhịn được ngẩng đầu hỏi: “Dì Quách, dì từng đến Thượng Hải chưa ạ?”
Chị Quách cười ha ha nói: “Quê của dì Quách chính là ở Thượng Hải, tết năm nào dì cũng phải về đó!”
Trong lòng Vương Kiến Dân rất hâm mộ. Cha từng nói muốn đưa chúng nó đến Thượng Hải chơi, nhưng mỗi lần đều nói lời không giữ lời, không có lần nào là được đi.
Hai đứa cháu trai đều đã đi ngủ trưa rồi, Tào Lệ Quyên ngồi trên sofa có chút không được tự nhiên cũng không chen lời vào được, dứt khoát nhắm hờ mắt nghỉ ngơi. Cho dù có chú ý dưỡng sinh như thế nào bà ta cũng là một người lớn tuổi hơn sáu mươi tuổi, ngồi xe cả buổi sáng chắc chắn sẽ mệt mỏi.
Mới đầu bà ta chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng đã bất giác ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Chị Quách và hai anh em nói chuyện rất vui căn bản không chú ý đến, nhưng Triệu Trân Trân cẩn thận đã chú ý đến, cô do dự mấy giây rồi đi qua đẩy nhẹ. Vốn dĩ Tào Lệ Quyên không ngủ thật mở mắt nhìn thấy con dâu cũ nói: “Mẹ vào buồng ở chái nhà nghỉ ngơi một lúc đi ạ!”
Ngôi nhà Triệu Trân Trân ở bây giờ nhà chính có ba gian, một phòng bên ngoài làm phòng khách, hai gian trong được thông với nhau. Vốn dĩ làm phòng ngủ coi như là rất rộng rãi nhưng cô và bốn đứa con đều ở trong đó, sau khi sắp ba cái giường và tủ bàn học cũng đầy phòng.