Để chào đón chị Quách đến, Triệu Trân Trân đặc biệt thu dọn chái nhà bỏ không, sau khi quét dọn tường và nền nhà sạch sẽ cô đến hậu cần của đơn vị đăng ký mượn một cái giường, trải lên đệm chăn sạch sẽ. Ngoài những chuyện này ra, trong phòng còn có một cái bàn cũng sạch sẽ như vậy.
Ngay cả Tào Lệ Quyên có tính sạch sẽ cũng không tìm ra vấn đề gì, bà ta đánh giá qua mấy lần, bởi vì quả thực rất buồn ngủ nên đã vén chăn ra nằm lên giường.
Mặc dù nhìn thấy đám cháu rất vui nhưng ở trong nhà con dâu cũ quả thật không tiện. Hơn nữa bốn đứa cháu đều được Triệu Trân Trân chăm sóc rất tốt, sáng sớm ngày hôm sau Tào Lệ Quyên đã đón xe về.
Triệu Trân Trân và chị Quách đưa bà ta đến bến xe.
“Trân Trân à, gần đây chị thấy em gầy đi không ít, em phải chú ý sức khỏe chứ!” Chị Quách đã muốn nói lời này vào hôm qua nhưng luôn không có cơ hội.
Triệu Trân Trân cười, nói: “Thực ra tự em thấy vẫn tốt, mặc dù mệt một chút, công việc cũng phần nào có chút áp lực nhưng trong lòng rất thoải mái!”
Chị Quách cười nói: “Em vẫn luôn là một người có chính kiến, chị cũng không nói nhiều nữa, hôm nay em vẫn muốn đi nông trường sao?”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Tuần nào cũng đi, quay về chúng ta mau chóng dọn dẹp một chút thôi.”
Hai người nói nói cười cười vừa đi đến nhà tập thể chính quyền thì gặp Khổng Vân Đào đi đến.
Mặc dù Triệu Trân Trân không tìm hiểu kỹ chuyện ly hôn của người này, nhưng cô là một người phụ nữ độc thân đã ly hôn, đối phương lại là một người đàn ông độc thân đã ly hôn, vốn kiểu thân phận này rất dễ hấp dẫn sự chú ý. Vẫn nên khách sáo nhưng không gần gũi thì tốt hơn, vì vậy bèn quay đầu vờ như không nhìn thấy.
Vậy mà chị Quách và Khổng Vân Đào đều sửng sốt.
“Quách Thái Hồng!”
“Khổng Vân Đào!”
Cũng chỉ qua mấy giây hai người đồng thời gọi ra tên của đối phương, sau đó nhìn nhau cười.
Khổng Vân Đào tiến lên trước cười nói: “Đúng là trái đất tròn, Thái Hồng, không ngờ chúng ta có thể gặp nhau ở đây!”
Chị Quách cũng rất kích động, nói: “Khổng Vân Đào! Chúng ta không gặp nhau mười mấy năm rồi, anh làm việc ở huyện Huệ Dương à?”
Khổng Vân Đào cười nói: “Đúng vậy, tôi làm việc ở trạm phát thanh.”
Chị Quách gật đầu giải thích với Triệu Trân Trân: “Trân Trân! Em nói xem có trùng hợp hay không chứ? Khổng Vân Đào chính là hàng xóm hồi bé của chị!”
Triệu Trân Trân gật đầu cảm thấy cổng không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện, bèn nói: “Chị Quách, chị và đồng chí Khổng nhiều năm không gặp như vậy chắc chắn là có rất nhiều chuyện muốn nói, chúng ta về rồi nói đi. Em còn một chút trà Vũ Di Nham là đặc sản quê hương của trưởng ban Trương, lát nữa hai người vừa uống trà vừa ôn chuyện cũ, như thế nào?”
Chị Quách vui vẻ gật đầu.
Sự thực chứng minh, Vương Văn Quảng đã vui mừng quá sớm. Ban đầu lúc anh nộp đơn xin đến nông trường, nội dung bên trong khô khan lại chuyên nghiệp. Trưởng nông trường Lý chỉ nhìn qua cảm thấy nếu như thành công sẽ có lợi cho nông trường, nếu như thất bại cũng không có tổn thất gì. Hơn nữa mấy người được nhắc đến trong đó đều là người được nhắc nhở là cần bảo vệ trên danh sách, những người này đồng ý chịu khổ vậy thì tùy bọn họ, do đó rất sảng khoái phê đồng ý.
Sau khi hạng mục được phê chuẩn, Vương Văn Quảng lần lượt nói chuyện với từng vị giáo sư của khoa hóa học trước, trong đó có một giáo sư trẻ tuổi Hồ Lợi Nông trước đây đã từng tham gia hạng mục tương tự, ý tưởng và phương án nhắc đến hết sức cụ thể. Trải qua sự bàn bạc thảo luận của hiệu phó Lương và anh, cuối cùng chọn ra mười hai người, ít nhất mỗi người đều là chức danh phó giáo sư. Mười bốn người để đảm bảo phương án thiết kế không có sai sót nhầm lẫn nào đã tốn mất một tuần chỉ cho hạng mục này.
Vương Văn Quảng cảm thấy tính khả thi của bản báo cáo cuối cùng có thể dùng hai từ hoàn hảo để hình dung.