Vậy mà ngày thứ ba cái báo cáo này đã bị trả về.
Trưởng nông trường Lý xuất thân trong gia đình công nhân căn bản không hiểu trồng trọt, không thể hiểu ý nghĩa quan trọng của hạng mục này đối với nông trường, hay là ý nghĩa quan trọng đối với việc cải tạo đất nhiễm mặn ở các nơi trên cả nước. Lần trước ông ta phê duyệt đơn xin là vì cũng không có chỗ xấu, lý do không phê duyệt lần này thực ra rất đơn giản thô bạo: Nông trường không có tiền!
Mặc dù đầu mỗi tháng sẽ phát xuống một khoản tiền nhìn như không nhỏ, nhưng không quản việc nhà không biết củi gạo đắt. Nói ra thì nông trường không được coi là phức tạp nhưng không ít chỗ phải dùng tiền, số tiền này bị chia đến mọi nơi cũng không còn thừa lại gì.
Huống hồ, mặc dù trưởng nông trường Lý nhận được danh sách bảo vệ, yêu cầu đối xử tử tế với người trong danh sách, nhưng thực ra yêu cầu cũng không cao, bình an mà sống là được.
Những người này đều là phần tử trí thức cấp cao, có thể chức vụ xã hội trước đây cũng đều không bình thường, nhưng bây giờ chỉ có một thân phận đó là phạm nhân cải tạo lao động!
Một đám phạm nhân cải tạo lao động lại muốn chiếm dụng tài nguyên của nông trường, cho dù là số tiền không nhiều nhưng cũng tuyệt đối không thể!
Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương không ngờ sẽ xảy ra tình huống này. Đơn xin được phê duyệt rồi nhưng báo cáo tính khả năng lại bị hủy bỏ, lẽ nào phương án của bọn họ không đủ tốt hay xuất hiện sơ suất khác? Hai người thảo luận nửa ngày nhưng cũng không ai nghĩ đến sẽ là nguyên nhân kinh phí thực nghiệm.
Đương nhiên bọn họ biết kinh tế của nông trường khá eo hẹp do đó cố hết sức giảm bớt dụng cụ thực nghiệm, đã giảm chi phí đến mức thấp nhất rồi.
Sau này vẫn là một vị giáo sư Tô trẻ tuổi nói: “Hiệu phó Vương, hiệu phó Lương, nông trường sẽ không vì không có tiền mà trả lại báo cáo của chúng ta về chứ?”
Vương Văn Quảng vừa muốn phản bác tổng kinh phí không đến mấy nghìn tệ, sau này đột nhiên nhớ đến đây không phải là ở đại học có tài chính hùng hậu, mà là nông trường nghèo khổ nên chỉ có thể cau mày không nói gì.
Hiệu phó Lương gật đầu nói: “Tiểu Tô nói có lý, Như thế này đi, mọi người không cần gấp, tôi và hiệu phó Vương lại bàn bạc thêm một chút, có kết quả sẽ lại lập tức thông báo cho mọi người!”
Một đồng tiền làm khó anh hùng, nếu là trước đây, mấy nghìn tệ nói ít không ít nhưng nói nhiều cũng không nhiều, mười mấy người bọn họ góp riêng cũng được. Nhưng bây giờ khác với trước kia, nhiều đồ đáng tiền trong nhà đều không thể mang ra, cho dù mang ra cũng bị nông trường tịch thu. Đương nhiên phần lớn mọi người cũng có chút tiền mặt, nhưng chút tiền này trước không nói là bao nhiêu, đó là chút tiền cuối cùng của mọi người cũng có thể nói là tiền giữ mạng, tuyệt đối không thể tùy tiện lấy ra được.
Đương nhiên còn có không ít người nắm sổ tiết kiệm trong nhà, nhưng đây là nông trường khép kín căn bản không có khả năng để phạm nhân ra ngoài rút tiền, sổ tiết kiệm cũng chỉ là một tờ giấy bỏ.
Trong tình huống này, chỉ có thể tự mình đi tìm trưởng nông trường Lý thử vận may.
Chạng vạng hôm nay, Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương ăn cơm ở nhà ăn xong không quay về ngay, mà gõ cửa phòng làm việc của trưởng nông trường Lý.
Cuộc sống gần đây của trưởng nông trường Lý rất thoải mái, bên trên nâng cao tiêu chuẩn ăn của phạm nhân, tương đương với tiền lương thực phát tới cũng sẽ nhiều hơn một chút, ngay cả bữa tối của ông ta cũng được nâng cao lên một cấp. Lúc hai vị hiệu phó gõ cửa, ông ta vừa ăn xong ba món ăn đầu bếp Đinh nấu cho ông ta: Cá chua ngọt, cá bạc vào trứng gà, canh rau cải đậu phụ.
Ông ta tâm trạng rất tốt đi mở cửa nhìn thấy hai phạm nhân cải tạo lao động người đầy bụi đất thì có chút bất ngờ nhưng vẫn hỏi: “Đến tìm tôi có chuyện gì?”